CHƯƠNG 85: TRONG THẺ NÀY CÓ 30 NGHÌN TỶ
Cố Họa Y nghe vậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng, lo lắng nói: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, tại sao mẹ lại có thành kiến với Lý Phàm như vậy?”
Nói xong, Cố Họa Y xách đồ vào, liếc nhìn Lý Phàm và ra hiệu cho anh đừng tức giận.
Vương Cẩn Mai tức giận trong lòng, nhất là mấy ngày nay ở cùng với mấy chị em, rất khó chịu khi đưa ra đùa giỡn cùng Lý Phàm.
Tại sao mình phải hứng chịu cơn tức giận vô duyên vô cớ của Lý Phàm!
Đơn giản là bà ta không nhìn Lý Phàm với sắc mặt tốt, gào lên với anh, nghiêng mắt chửi bới: “Nhìn anh ta mà xem, suốt ngày bày ra bộ mặt đó, cứ như trong nhà có người chết không bằng, mẹ chịu được sao?”
Sau đó, nói với Cô Họa Y: “Con gái à, không phải mẹ nói con, sao con không nghe lời mẹ khuyên ngăn chứ?
Không phải con không biết Lý Phàm là người như thế nào, tại sao phải sống uống phí một đời người với kẻ vô dụng này như vậy: Con nhìn đi, đây là tất cả những đối tượng hẹn hò mẹ đã sắp xếp cho con. Ngày mai con đi cho mẹ. Nếu thực sự không được, mẹ thấy thăng nhóc Từ Thiên Hải cũng không tệ.
Nghe vậy, trái tim Lý Phàm quặn lại, âm thầm siết chặt nắm đấm, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên lạnh lùng. Tuy nhiên, Thế mà, Vương Cẩn Mai không quan tâm chút nào, bà ta vẫn nói: “Họa Y, con nghe lời mẹ có được không? Mau chóng cắt đứt với kẻ vô dụng này đi, ly hôn sớm ngày nào, con có thể bước chân vào gia đình hào môn sớm ngày đấy, chúng ta cũng hưởng phúc sớm ngày đó.”
Cổ Họa Y cảm thấy rất khó chịu, nói: ‘Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa, con sẽ không ly hôn với Lý Phàm”
Advertisement
Lúc này, Vương Cẩn Mai nổi đùng lên, đứng dậy chỉ vào Cố Họa Y và hét lên: “Cố Họa Y, nếu con đã nói điều này thì mẹ không còn chuyện gì để nói nữa. Hai đứa một là ly hôn, hai là cắt đứt quan hệ với ba mẹ đi, hai con đường như vậy con tự mình chọn đi!”
Sự bất cần và bồng bột của Vương Cẩn Mai, cũng không phải ngày một ngày hai.
Cố Họa Y vô cùng bất lực, dù sao cũng là ba mẹ sinh thành dưỡng dục mình nên đương nhiên không thể so đo thiệt hơn với bà được.”
“Mẹ, mẹ không thể bình tĩnh nghe chúng con nói sao?” Cố Họa Y đứng bên cạnh Lý Phàm, vẻ mặt đau khổ và chán nản.
Bao giờ mẹ mình mới có thể ngồi xuống trò chuyện trực tiếp với Lý Phàm và giải quyết những ân oán bao năm qua.
Cho dù Lý Phàm không có tiên tài và quyên thế, cũng không cần phải tiếp tục đối đầu như thế này chứ, dù sao cũng là con rể của mẹ.
Vương Cẩn Mai quay đầu lại, vẻ mặt tỏ rõ không muốn nói chuyện, bất mãn nói: “Có gì để nói với hai đứa chứ, ta và ba con đã bàn bạc xong rôi, là hai đứa ly hôn, cháu gái gia đình ta cũng không cần, vứt lại cho Lý Phàm, gia đình ta đưa 1 tỷ 8. Con rạch ròi quan hệ với Lý Phàm và Xuyến Xuyến. Tốt nhất là đường ai nấy đi, có chết cũng không qua lại nữa!”
Vương Cẩn Mai đã thay Cố Họa Y nghĩ hết rôi, con gái đã ly hôn, đeo thêm cục nợ này chắc chắn không được.
Con gái gả vào nhà hào môn thì không được để bị coi thường chỉ vì có con riêng.
Vì vậy, nhà họ Cố sẽ không cân thứ nghiệt chủng này!
Cùng lắm thì đưa cho Lý Phàm chút sinh hoạt phí, có gì to tát đâu.
Nghĩ đến đây, một kẻ nghèo kiết xác không có thân phận địa vị như Lý Phàm, nhất định sẽ đồng ý.
Dù sao cũng là một tỷ tám, không phải là một con số nhỏ, trong đời Lý Phàm chắc cũng chưa từng nhìn thấy số tiền này.
Khi Cố Họa Y và Lý Phàm nghe Vương Cẩn Mai nói điều này, sắc mặt của họ hơi khó coi.
Ngượng ngùng.
Lý Phàm bất lực thở dài không chần chừ, từ trong túi móc ra một tấm thẻ, đặt lên bàn cà phê.
Hành động này khiến Vương Cẩn Mai bị sốc.
Đây là thẻ ngân hàng?
Kẻ vô dụng Lý Phàm cầm thẻ ngân hàng làm gì?
Lễ nào, trong thẻ này có tiền?
“Mẹ ơi, trong thẻ này có 150 triệu, là tiền con để dành, giờ con đưa phụng dưỡng mẹ, tuy không nhiều nhưng đó cũng là tấm lòng của con. Ba mẹ muốn mua gì cứ mua ạ'” “Lý Phàm cười nói.
Đây là tấm thẻ anh chuẩn bị cách đây không lâu, trong đó có 150 triệu, để dành cho những việc đột xuất.
Thực ra, Tiền Phúc đã đưa cho anh ta một thẻ VVỊIP từ một ngân hàng Thụy Sĩ với số tiền hàng chục nghìn tỷ đồng.
Nhưng Lý Phàm sợ phiền phức nên đã làm lại một tấm thẻ khác, một thẻ giá 150 triệu, một thẻ VVIP, tất nhiên cũng thuộc về Lý Phàm.
Anh đang chờ cơ hội để trao tấm thẻ này cho Cố Họa Y.
Dù gì, bao nhiêu năm nay, anh đã nợ Cố Họa Y quá nhiều.
Vương Cẩn Mai khi nghe Lý Phàm nói câu này, lập tức chế nhạo: “Này, anh đang lừa tôi sao? Còn có thể tiết kiệm được 150 triệu? Anh có số tiền này, tại sao lại còn đi vay tiền bên ngoài? Thật không biết xấu hổi”
Cố Họa Y nói giúp Lý Phàm: “Mẹ, tại sao mẹ không thể tin tưởng Lý Phàm? Tấm thẻ này của anh ấy, cũng là để phụng dưỡng ba mẹ”
Nói xong, Cố Họa Y đẩy tấm thẻ về phía Vương Cẩn Mai và còn liếc nhìn Lý Phàm.
Anh ấy tiết kiệm được một 150 triệu từ khi nào?
Khi Vương Cẩn Mai nhìn tấm thẻ kia, trái tim bà ta cũng ngứa ngáy.
Trong tấm thẻ này của Lý Phàm, thật sự có một 150 triệu?
Nghĩ rồi, nếu đã là Lý Phàm phụng dưỡng hiếu thảo mình, vậy bà ta có lí do gì mà không nhận.
Tiện tay cầm tấm thẻ lên, Vương Cẩn Mai tự cho mình đúng nói: “Số tiền này vốn dĩ là để phụng dưỡng ta và ba con, con cũng không mở mắt mà nhìn xem, bốn năm qua Lý Phàm đã mua gì cho chúng ta? Tặng gì chưa?” Cho dù trong thẻ này có một 150 triệu thì cũng không bao giờ bù đắp được những gì đã nợ chúng ta 4 năm nay! Con rể nhà người ta toàn là tặng nhà đẹp xe sang kìal”
Cầm tấm thẻ, Vương Cẩn Mai vẫn tỏ vẻ như vốn dĩ nó là của mình.
Nhưng mà, bây giờ Vương Cẩn Mai vẫn tiếp tục chửi bới cũng hơi thú vị, nên quyết định không nhìn Lý Phàm.
Không khí trong phòng khách thật ngột ngạt.
Lý Phàm nhìn lướt qua nói: “Con đi nấu cơm trưa”
Vương Cẩn Mai trừng mắt nhìn anh, rảnh rỗi không có gì làm, suy nghĩ xong móc túi lên, quyết định kiểm tra xem tấm thẻ mà Lý Phàm đưa có thực sự có 150 triệu hay không.
Nếu anh ta lừa gạt mình, sẽ quay về đuổi anh ta ra khỏi nhà!
Chuyện này nếu để cho Lý Phàm đang nấu cơm trưa phát hiện, chắc cũng chỉ có thể cười ha ha.
Mẹ chồng có khuôn mặt nhỏ nhen như vậy thật là xui xẻo từ 8 đời!
Đến ngân hàng.
Vương Cẩn Mai lấy thẻ ngân hàng ra, nhét vào cây atm, sau khi nghĩ lại thì không biết mật khẩu.
Cô vội vàng gọi cho Cố Họa Y và hỏi: “Họa Y, mật khẩu tấm thẻ của Lý Phàm là gì?”
Không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại cảm thấy rất chính đáng.
Cố Họa Y đang cùng Lý Phàm thảo luận cái gì, hỏi anh đang ngồi bên cạnh, trả lời: “Sinh nhật con”
Bụp!
Cúp điện thoại rồi.
Cố Họa Y vẻ mặt nghi hoặc, bất lực nhún vai nói với Lý Phàm:”Chắc mẹ đã đi ngân hàng kiểm tra số dư trong thẻ rồi. Anh thật sự có 150 triệu sao?”
“Đừng lo lắng, mấy năm nay anh tiết kiệm được không ít” Lý Phàm cười nói.
Cố Họa Y hai tay ôm ngực, nhìn Lý Phàm, tò mò hỏi: ‘Lý Phàm, anh đang giấu em cái gì? Anh nói xem, quỹ đen của anh có bao nhiêu?”
Lý Phàm mỉm cười, lấy trong túi ra một tấm thẻ khác, đưa cho Cố Họa Y và nói: “Phần còn lại ở đây. Đây là tiền bồi thường trước khi anh tới Hán Thành, trước giờ chưa từng đưa ra, sợ em…”
Bỗng nhiên!
Ánh mắt Lý Phàm rơi vào tấm thẻ này, ánh mắt chợt co rụt lại, kinh ngạc nói: “Trời đất! Đưa nhầm rồi!”
Xong đời rồi!
Lần này gay to rồi!
Hai tấm thẻ này của Lý Phàm đã đưa nhầm rồi.
Bây giờ tấm thẻ trong tay này, mới là tấm có 150 triệu còn cái đưa cho Vương Cẩn Mai có 30 nghìn tỉ trong đó!
Đó là VVIPcủa Ngân hàng Thụy Sĩ mà Tiền Phúc lần trước đã đưa cho anh! “Tiêu rồi tiêu rồi!”
Lý Phàm không thể quản đến chuyện nấu cơm trưa, kéo Cố Họa Y ra ngoài: “Sắp xảy ra chuyện rồi, mau đi tìm mẹ em!”
Cùng lúc đó, Vương Cẩn Mai vui vẻ nhập mật khẩu của mình, sau đó kiểm tra số dư.
“Ồ, trong tấm thẻ này của Lý Phàm đúng là có tiền, để xem bao nhiêu nào”
“Nghìn, chục, trăm, triệu, mười triệu, trăm triệu, tỉ, mười tỉ, trăm tỉ, nghìn tỉ…!”
Vương Cẩn Mai nhíu mày, tưởng là mình hoa mắt, đằng sau sao lại có nhiều số 0 như vậy!
“Cái này, cái này 30 nghìn tỉ?!”