Họ hàng nhà họ Cố bắt đầu lật “Nợ cũ” ra, nhưng phần lớn đều là chuyện vụn vặt không đáng nói. Bọn họ nhớ được mấy chuyện này đúng là chẳng dễ gì.
Cố Họa Y mỉm cười ngượng ngùng mà không thiếu phần lễ phép đối phó từng người một. Cô day trán, oán trách nhìn về phía Lý Phàm, giống như muốn nói, anh xem chuyện tốt anh làm này.
Lý Phàm mỉm cười chịu thua, nhưng nhìn thấy cảnh này anh cũng coi như được mở mang tầm mắt, hiểu ra cái gọi là nghèo ở thành phố không ai biết, giàu ở rừng sâu có họ hàng xa.
Advertisement
Trước đây, đám họ hàng nhà họ Cố này từng đối xử không tốt với Cố Họa Y, hơn nữa còn cười nhạo cô khắp nơi. Hiện giờ, sau khi thấy cô trở thành tổng giám đốc công ty nhà họ Cố thì mới ra sức nịnh hót.
Lý Phàm chỉ có thể dùng một từ hình dung, dối trá!
Cố Họa Y cũng chẳng hài lòng gì với đám họ hàng này, ngoài mặt thì đồng ý nhưng không hề để trong lòng. Cố Bội Sam thì thấp thỏm trong lòng. Tuy rằng hiện giờ mọi chuyện đã kết thúc nhưng cô ta biết bản thân tránh được lúc này không tránh được lúc khác, do đó rất buồn phiền.
Cổ Họa Y thấy cô ta trông không thoải mái lắm, cô cũng biết cô ta đang lo lắng điều gì nên mỉm cười nói: “Bội Sam, tôi nghe nói cô học kế toán không tệ, cô có thể tới công ty quản lý tài vụ không? Sau này tôi có thể chia cổ phần cho cô.”
“Thật sao?” Cố Bội Sam vui vẻ nói. Cô ta hiểu rất rõ cổ phần có tác dụng lớn thế nào. Nếu cô ta có được cổ phần thì sau này cô ta có thể sống yên ổn trong nhà họ Cố, đây cũng là một loại bảo đảm.
Cố Họa Y mỉm cười gật đầu, sự buồn phiền của Cố Bội Sam tan biến trong nháy mắt, cô ta cảm động
bật khóc: “Trước đây tôi đối xử với chị như vậy, mà chị vẫn đối xử tốt với tôi.”
“Đừng khóc, nếu cô không làm tốt thì tôi sẽ không trả lương cho cô đầu” Cố Họa Y đùa cô ta. Lúc này Cố Bội Sam mới tươi tỉnh hơn, cười nói: “Chị Họa Y, chị yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt.”
Lý Phàm đưa Cố Họa Y và đám người ba mẹ vợ về nhà. Đúng lúc anh xuống xe thì thấy một người đang lén lén lút lút quanh đó, anh tiếng lại gần theo bản năng.
Bóng đen đó cố ý để lại một lá thư, sau đó chạy mất dạng. Lý Phàm nhướn mày, nhặt lá thư đó lên.
Sau khi mở thư ra, anh lập tức thấy được nội dung trong đó: Thiếu chủ Long Môn tôn quý, cậu rất tò mò tôi là ai, nhưng cậu không đoán ra được. Tối nay gặp nhau ở kho hàng ngoại ô phía đông, nếu cậu
dám đến thì đến, không dám đến thì bọn tôi sẽ đến tìm cậu.
Lý Phàm liếc mắt coi thường, kẻ viết thư quá ngu si, hoàn toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Tuy là nhìn qua thì nội dung lá thư này rất bình thường nhưng anh lại có thể cảm nhận được vài phần sát khí ẩn giấu trong đó.
Nếu tối nay anh không đến kho hàng ngoại ô phía đông được nhắc đến trong thư, có khi tối nay đối
phương sẽ hành động ngay. Dù đây là phép khích tướng hay dụ hổ rời núi, anh đều phải cẩn thận đối phó
mới được.
Lý Phàm quyết định, anh sẽ tới kho hàng ngoại ô phía đông trước. Anh cũng báo trước với Cố Họa Y, bịa lý do ra ngoài ăn cơm với bạn làm cớ rồi mới rời khỏi nhà.
Anh đã từng nghe nói tới kho hàng này, nó đã bị bỏ hoang mấy năm nay. Nơi như vậy ít người lui tới, cho dù là ăn mày cũng không chịu tới đó ở, vì nơi đó quá vắng vẻ.
Lúc Lý Phàm đi tới đó anh lập tức nghe thấy từng đợt tiếng gào to. Tuy là nghe thấy nhưng anh không hề sợ hãi, mà còn lộ ra vẻ nghi ngờ.
Kho hàng ngoại ô phía đông này không phải thảo nguyên ở châu Phi, không thể nào có thú dữ. Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy tiếng gầm của thú dữ.
Trong thư không hề nói địa chỉ cụ thể nên Lý Phàm chỉ có thể lọ mọ bước vào trong, tìm kiếm thử xem sao. Anh nhìn thấy một cái cửa sắt, mà rõ ràng là nó không hề khóa lại.
Anh loáng thoáng nghe được tiếng hít thở nặng nề bên trong, lập tức sa sầm mặt mày. Hình như
tiếng hít thở này hơi quen tai, giống như đã nghe thấy ở nơi nào đó.
Đúng lúc này, anh nhớ tới chợ đen, lúc anh đi cứu ba mẹ Trần Hiểu Đồng ở chợ đen, con quái vật lông lá kia cũng hít thở như thế này.
Nhưng anh còn nghe ra vài phần điên cuồng trong tiếng hít thở này.
Chưa đợi anh mở cửa ra, bên trong đột nhiên vang lên một tiếng kêu quái lạ, sau đó hình như có tiếng vật nặng dẫm lên mặt đất, cánh cửa sắt lập tức văng ra ngoài.
Lý Phàm cảm thấy may mắn vì anh có chuẩn bị trước, kịp lui về sau mấy bước mới tránh khỏi việc bị thương. Nhưng khi anh thấy con quái vật khổng lồ trước mặt thì vẻ mặt hơi thay đổi.