“Khi bản thân các ông đưa ra quyết định, các ông có hỏi ý kiến của người trong cuộc không?” Lý Phàm cười hỏi.
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong theo bản năng nhìn về phía Cố Bội Sam, nhất thời không biết phải nói như thế nào, Cổ Thiệu Dũng cau mày nói: “Cố Bội Sam, cháu có tự nguyện không?”
Advertisement
Sau khi Cố Bội Sam nhìn thấy ánh mắt của Cố Thiệu Dũng, trong lòng cô ta hơi sợ hãi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, chần chừ thoáng nhìn Lý Phàm, Lý Phàm mỉm cười cổ vũ cô ta: “Yên tâm nói ra là được.”
“Bác cả, cháu không tự nguyện, cháu không hề thích cậu Lâm kia, hi vọng bác cả có thể tôn trọng ý kiến của cháu, hơn nữa ông nội cũng biết rõ ràng” Lúc này Cổ Bội Sam mới lấy hết can đảm, nói rõ từng câu từng chữ.
Sắc mặt Cổ Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong trở nên lúng túng, bọn họ cho rằng Cố Bội Sam sẽ bị động mà đồng ý, nào ngờ kết quả lại không như trong tưởng tượng của bọn họ.
Sắc mặt bọn họ lập tức trở nên khó coi, căm tức nhìn Lý Phàm, nếu không phải Lý Phàm làm chỗ dựa cho Cổ Bội Sam, chuyện cũng sẽ không như này.
Ông cụ Cố nhướng mày, bắt đầu ra về đạo đức nói: “Cố Bội Sam, ông nuôi cháu lớn như vậy, bây giờ nhà họ Cố gặp khó khăn, cháu không thể thờ ơ đứng ngoài quan sát”
“Ông nội, ông giao việc cho cháu, cháu sẽ nghiêm túc xử lý, nhưng ông lại động đến hạnh phúc của cháu, cháu không thể đồng ý” Những lời Cố Bội Sam nói ra đều là suy nghĩ trong lòng mình, rất thẳng thắn.
Đối với lời nói của Cố Bội Sam, Cố Họa Y vô cùng đồng ý, cô phảng phất như nhìn thấy chính mình lúc trước từ trên người Cố Bội Sam.
Sau khi ông cụ Cố nghe xong, nhất thời tức đến dựng râu trợn mắt, trong nháy mắt sắc mặt ông ta rất khó coi, ông ta không ngờ Cố Bội Sam lại dám cãi lời ông ta như vậy.
“Cổ Bội Sam, cháu có ý gì!” Ông cụ Cô không nhịn được nổi giận.
Cố Bội Sam lại càng hoảng sợ, không dám nói tiếp nữa, Cố Thiệu Dũng vội vàng vỗ lưng ông cụ Cố, nói: “Ba, ba tuyệt đối đừng tức giận”
Lúc này ông cụ Cô mới hơi nguôi giận, Cổ Thiệu Phong cũng không nhàn rỗi, ông ta bước ra khỏi chỗ, quát mắng Lý Phàm: “Lý Phàm, cậu biết người cậu đắc tội là ai không? Đó là câu Lâm giàu có ở Hán Thành, về sau công ty nhà họ Cố còn phải nịnh bợ đối phương đấy”
“Cậu làm như vậy, chẳng phải là đang cố ý hãm hại nhà họ Cố chúng ta, lỡ như cậu Lâm nổi giận, đến lúc đó nhà họ Cố chúng ta đều bị cậu hại chết” Cố Thiệu Dũng cũng bắt đầu hùa theo.
Không thể không nói, lời nói của Cố Thiệu Dũng và Cổ Thiệu Phong gần như cùng một tính chất giọng điệu hai người hùng hồn bức người, đâu đâu cũng nhấn mạnh trọng điểm.
Vương Cẩn Mai nghe xong cũng hơi hoảng hốt, nếu nhà họ Cố xong đời, chắc chắn bà ta sẽ bị ảnh hưởng, dưới lời nói phóng
đại của Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong, Vương Cẩn Mai rất sốt ruột.
Ông cụ Cô là một người theo chủ nghĩa lợi ích, ông ta không có lòng dạ đi trách mắng Lý Phàm, lạnh lùng nói: “Chuyện này là cậu gây ra, cậu phải tự mình gánh chịu”
“Tôi thấy cậu vẫn nên dập đầu xin lỗi cậu Lâm, đi cầu xin cậu Lâm bỏ qua cho chúng ta, đây là biện pháp duy nhất rồi” Cố Thiệu Dũng khẽ nói.
Cố Thiệu Phong nói tiếp: “Như vậy vẫn chưa đủ, cậu Lâm nói muốn Cổ Họa Y cùng đi đến, bác thấy, Họa Y, cháu cũng hi sinh bản thân một chút thôi.”
Lời nói của Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong khiến Lý Phàm, Cố Họa Y và cả Cổ Bội Sam đều nhíu mày, đây là đang nói tiếng người sao? Thật sự vô cùng tuyệt tình.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Chuyện đã đến nước này, chẳng những bác cả bác hại không nghĩ biện pháp đối phó, trái lại còn người tranh ta đấu ở chỗ này” Cổ Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong sầm mặt lại, đồng thanh nói: “Ngoài biện pháp này ra, chẳng lẽ còn có biện pháp nào khác? Cậu Lâm là người có thù tất báo, nếu cậu muốn chết, cũng đừng liên lụy đến chúng tôi.”
Cố Họa Y không ngờ bác cả bác hai lại đưa ra đề nghị ngu ngốc như vậy, cô lại càng thêm thất vọng, cô biết bác cả và bác hai sẽ thật sự làm như vậy.
Cố Bội Sam cắn chặt hàm răng, cuối cùng đưa ra quyết định, nói: “Là con không nghe lời ông nội, con đi nhận lỗi với cậu Lâm”
Đối mặt với hiện thực, cô ta không thể không cúi đầu, cô ta không muốn Cổ Họa Y bị liên lụy vào chuyện này.
Ông cụ Cô không nói gì, trong lòng rất tán thành, Cố Thiệu Dũng lắc đầu nói: “Thế này không thể được, cậu Lâm không chỉ muốn cháu mà còn muốn Cổ Họa Y nữa”