Chuyện tới hiện gì, anh ta chỉ có thể tạm thời xin tha thứ, tuy rằng mất mặt nhưng tốt hơn bị đau rất nhiều, nếu anh ta không cầu xin tha thứ, nói không chừng cổ tay của anh ta sẽ bị phế. . Lúc này Lý Phàm mới buông tay, cậu Lâm đề phòng lui ra sau vài bước, đồng thời hét lên: "Chúng mày đâu cả rồi? Nói ở bên bảo vệ tạo cơ mà, còn không mau đi ra cho tao?"
Vệ sĩ bên cạnh cậu Lâm đều đang hút thuốc trong rừng cây, bọn họ cho rằng cậu chủ vào khách sạn rồi thì sẽ không còn chuyện của bọn họ nữa, khi nghe thấy tiếng rống giận trong bộ đàm, cả đám đều toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy ra khỏi rừng cây nhỏ.
Advertisement
“Cậu Lâm, chúng tôi ở đây” Lúc này những vệ sĩ cao lớn thô kệch đó mới rối rít chạy vào, cung kính nói với cậu Lâm.
Sau khi cậu Lầm nhìn thấy vệ sĩ bên cạnh mình đến, lập tức phấn khích, chỉ vào Lý Phàm cười lạnh nói: “Đánh đến chết cho tôi.”
Những vệ sĩ cao lớn thô kệch đó đều phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, cậu Lâm vừa ra lệnh, cho dù là ai, bọn họ chỉ cần ra tay là được.
Lúc này, Trần Hiểu Đồng chạy ra, hóa ra cô ta ở công ty rất buồn chán, muốn đi tìm Lý Phàm, nào ngờ sau khi cô ta ra ngoài thì nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được ngây ngẩn cả người.
“Sao cô lại ở chỗ này?” Trần Hiểu Đồng vẫn rất có ý kiến với Cố Bội Sam, cau mày nói: “Chẳng lẽ là vì cô nên anh Lý Phàm mới bị cuốn vào?”
Đổi lại là ngày thường, chắc chắn cố Bội Sam sẽ cãi lại Trần Hiểu Đồng, nhưng lúc này cô ta lại lộ ra vẻ áy náy, quả thật là cô ta hai Lý Phàm rồi.
“Cô vẫn nên gọi người đến đây đi, tôi sợ một mình anh ta không đối phó được: “Cố Bội Sam lo lắng, lỡ như bởi vì cứu cô ta mà Lý Phàm bị đánh đến nửa sống nửa chết, chắc chắn cô ta sẽ tự trách.
“Yên tâm đi, tôi rất tự tin về anh Lý Phàm” Trần Hiểu Đồng xua tay mỉm cười, trái lại giống như là đang xem phim, xem náo nhiệt vậy. Cố Bội Sam hơi sửng sốt, cô ta không ngờ Trần Hiểu Đồng lại tự tin về Lý Phàm như vậy, đúng lúc này, cô ta nhìn thấy đám đàn ông cao lớn nhằm vào Lý Phàm bị đánh bay ra ngoài. Lúc này cô ta mới chợt nghĩ đến, hình như lần trước Lý Phàm đối mặt với mấy chục người mà vẫn bình yên vô sự, sau khi nghĩ đến điểm này, cô ta mới biết mình lo xa rồi.
“Tôi nói mà, anh Lý Phàm lợi hại lắm” Trần Hiểu Đồng cười nói.
Sau khi Cố Bội Sam nhìn thấy bóng hình cao lớn của Lý Phàm, ánh mắt nhiều hơn mấy phần si mê và sùng bái, trong lòng vô cùng hâm mộ Cổ Họa Y.
“Cậu Lâm, thằng nhóc kia rất lợi hại” Những vệ sĩ cao lớn thô kệch đó đau đến nghiến răng nghiến lợi, đều từ bỏ suy nghĩ tiếp tục đánh với Lý Phàm.
Cậu Lâm khiếp sợ suýt rớt quai hàm, đây còn là người đàn ông ăn bám nổi tiếng Hán Thành sao, ăn bám mà đã lợi hại như vậy, còn cho người ta sống không?
“Được lắm, vậy mà anh lại dám đánh người của tôi” Chẳng những câu Lâm không thấy sợ, trái lại còn cười lạnh nói: “Anh tiêu rồi, tôi gọi điện thoại cho ông cụ Cố, xem ông ta xử lý anh như thế nào?
Anh ta lập tức gọi một cuộc điện thoại cho ông cụ Cố.
Ông cụ Cố đang uống trà, sau khi ông ta thấy điện thoại hiển thị người gọi đến là cậu Lâm, lúc này mới vội vàng nhận điện thoại.
“Cậu Lâm, chuyện giữa cậu và cháu gái tôi xử lý như thế nào rồi, tôi đang chờ sau này được ôm cháu trai đây?”
Trong điện thoại giọng điệu ông cụ Cố vô cùng khách khí, đồng thời mang theo chút hài hước, nếu Cố Bội Sam ở bên cậu Lâm, vậy tương đương với trèo được lên cành cao rồi.
“Hừ, đừng nói mấy lời này với tôi, hôm nay tâm trạng tôi đặc biệt khó chịu, tên vô dụng ở rể nhà ông làm hỏng chuyện tốt này rồi.”
Trong điện thoại giọng điệu cậu Lâm cũng không khách khí, còn mang theo thái độ hỏi tội. “Hả, cậu nói là Lý Phàm?” Ông cụ Cố sầm mặt, chén trà trong tay cũng rơi xuống mặt đất, không nhịn được xác nhận lại.
“Nói nhảm, ngoài tên vô dụng ở rể kia thì còn có thể là ai, anh ta còn đánh người của tôi bị thương, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy, bây giờ tâm trạng của tôi rất không tốt”
“Cậu Lâm, chuyện này... ôi, tôi cũng không quản được tên ở rể kia”