Anh Lập hóa đá, vô thức dụi mắt, tưởng mình nhìn lầm. “Mấy tên vô dụng các anh, mau đứng dậy cho tôi” Anh Lập tức giận gào lên, rất nhiều người đều đang nhìn anh ta, giờ anh ta không thể làm gì Lý Phàm, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ chọc người khác cười đến rụng răng à?
Vệ sĩ của Anh Lập đều nằm dưới sàn, không dám bò dậy, thà nằm giả chết dưới sàn còn tốt hơn.
Bọn họ cũng khá thông minh, biết giả chết sẽ không bị đánh nữa.
Cố Họa Y vô thức quan tâm đến Lý Phàm, không ngừng kiểm tra xem anh có bị thương không, mặc dù cô biết anh rất lợi hại, nhưng chuyện hôm nay không thể so với ngày thường.
Nếu Lý Phàm xảy ra chuyện, chắc chắn cô sẽ rất tự trách.
“Em yên tâm, anh không sao? Trong lòng Lý Phàm ấm áp, câu nói của anh đã làm Cố Họa Y hoàn toàn thả lỏng.
Advertisement
Trần Hiểu Đồng sùng bái nói: “Không hổ là anh Lý Phàm trong lòng em, hạng người tép riu này hoàn toàn không đáng đặt vào mắt”
Anh Lập nhất thời trầm mặt, cô nói vậy là sao? Rõ ràng bọn họ đang khiêu khích anh.
“Cậu chủ, chúng ta không phải là đối thủ của anh ta.” Mấy vệ sĩ cúi đầu nói, bộ dạng không thể làm gì được, bọn họ đã lấy ra hết bản lĩnh xuất chúng nhất rồi, nhưng Lý Phàm thật sự quá mạnh.
Trong lòng Anh Lập vốn đã khó chịu, nhất là khi nhìn thấy vệ sĩ của mình bị đánh đến mức mặt mũi sưng vù, toàn thân không ngừng run rẩy vì tức.
“Tên kia, anh biết tôi là ai không? Không ngờ anh dám đánh thuộc hạ của tôi trước mặt tôi, được lắm, anh đã chọc giận tôi rồi, tôi cho anh hai cơ hội” Anh Lập lại đe dọa.
Anh tưởng làm vậy sẽ hù dọa được Lý Phàm, nhưng anh suy nghĩ quá ngây thơ rồi, Lý Phàm
.
đâu dễ bị dọa như vậy.
“Hai cơ hội gì?” Lý Phàm vẫn nhìn anh ta như tên ngốc, cười hờ hững hỏi.
Anh Lập giơ một ngón tay nói: “Thứ nhất, anh phải quỳ xuống xin lỗi tôi ngay, bằng không tôi sẽ gọi cho anh tôi”
“Còn cơ hội thứ hai?” “Thứ hai là anh tôi tới bẻ gãy chân anh.” Anh Lập ỷ anh mình đang làm việc cho Sở Trung Thiên, nên khinh thường Lý Phàm.
Dù Lý Phàm đánh giỏi đến đâu, cũng có thể đánh lại anh trai anh không? Anh trai anh là thuộc hạ tài giỏi đắc lực ngài Thiên, nên thực lực không hề thổi phồng lên.
Trong mắt anh, người ở tầng lớp dưới cùng trong tay Sở Trung Thiên, cũng có thể xử lý hạng người biết đánh đấm như Lý Phàm.
Lý Phàm hơi ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại làm việc dưới tay Sở Trung Thiên, chuyện
này đã mang tới cảm giác gặp lại bạn cũ nơi đất khách cho anh.
Anh Lập khoanh tay trước ngực, nếu đổi thành bất kỳ ai khác, chắc chắn sẽ sợ đến mức quỳ xuống xin tha, khi nghe thấy anh trai anh đang làm việc cho Sở Trung Thiên, anh nghĩ chắc Lý Phàm cũng không ngoại lệ.
“Vậy tôi chọn cơ hội thứ ba” “Cơ hội thứ ba gì chứ?”
Anh Lập nhất thời rối bời, hình như anh chỉ nói có hai cơ hội, chứ đâu nhắc đến cơ hội thứ ba. “Cơ hội thứ ba mà tôi nói là tôi không quỳ xuống xin lỗi cậu, dù anh trai cậu tới, cũng không dám bẻ gãy chân tôi.”
Anh Lập không chú ý đến trọng điểm mà Lý Phàm nhắc đến là không dám, chứ không phải là không đánh lại.
“Được, anh đợi đó cho tôi” Anh Lập tưởng mình gặp phải tên ngốc, đây là lần đầu tiên anh
nhìn thấy có người biết anh trai anh là thuộc hạ của ngài Thiên, mà vẫn ngông cuồng như vậy.
Anh không nói hai lời gọi cho anh trai mình. Bên này, trong văn phòng Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên đang ngậm xì gà, ngồi bệ vệ trên ghế ông chủ, rồi phả ra một làn khói, trước mặt ông là một thanh niên mặc đồ đen đang đứng khúm núm.
“Anh Túc, gần đây cậu biểu hiện rất tốt, cậu làm vệ sĩ thân cận cho tôi đi”
“Cảm ơn ngài Thiên đã tán thưởng, Anh Túc nhất định sẽ cố gắng báo đáp ân huệ của ngài Thiên”
Anh Túc vô cùng mừng rỡ, anh đã đợi ngày này rất lâu rồi, anh lăn lộn làm thuộc hạ ngài Thiên nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng trở thành vệ sĩ thân cận cho ông ta rồi.
Lát nữa sau khi ra khỏi đây, chắc chắn mặt mũi anh sẽ tăng lên gấp đôi. Bưu duỗi tay ra nói lời khách sáo tượng trưng: “Hoan nghênh cậu”
“Sao anh Bưu lại nói thế, em là người mới, sau này còn phải đi theo học hỏi anh nhiều” Anh Túc rất khiêm tốn, không dám láo xược, rất biết cách làm người.
Sở Trung Thiên thích cách cư xử của Anh Túc, hơn nữa anh ta còn biết đánh nhau. “Ngài Thiên, tôi đi nghe điện thoại”
Anh Túc đang cảm kích, thì điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, anh trưng cầu ý kiến của ngài Thiên xong, mới ra ngoài nghe điện thoại.
“Anh, cuối cùng anh cũng nghe máy rồi”. “Anh đang họp, anh mới trở thành vệ sĩ thân cận của ngài Thiên, em gọi cho anh làm gì?”
Anh Túc nghe thấy tiếng khóc nức nở của em trai mình thì khẽ nhíu mày, giọng điệu hơi khó chịu.
Lúc nãy anh vốn có cơ hội hàn huyên với ngài Thiên, để gần gũi hơn, nhưng giờ lại bị đối
phương gọi tới phá hỏng chuyện tốt.
Phải biết rằng, có rất ít cơ hội được gần gũi với ngài Thiên như thế. “Anh, em bị người ta đánh, người đó còn khinh thường anh nữa.” “Là ai mà to gan như thế, dám bắt nạt em trai anh?”
Anh Túc cũng không quan tâm cậu em trai này cho lắm, anh vốn không muốn bận tâm đến chuyện này, nhưng sau khi nghe có người mắng mình, anh liền nóng nảy.
Từ khi trở thành vệ sĩ thân cận của Sở Trung Thiên, trong lòng anh ta càng bành trướng, nuôi dưỡng tính cách bắt nạt kẻ yếu.
“Là một tên nghèo hèn, đánh đấm khá giỏi” “Được rồi, giờ ai cũng xài vũ khí nóng rồi”
Anh Túc cười khinh thường, bàn về đánh đấm, trừ Bưu và mấy thuộc hạ tài giỏi đắc lực của Sở Trung Thiên, thì anh không còn sợ ai nữa.
Sau khi biết chỉ là một tên nghèo hèn, anh càng khinh thường hơn, dù xảy ra chuyện gì, ngài Thiên cũng sẽ dọn dẹp giúp anh.
Để giữ thể diện, anh còn dẫn theo một đám đàn em. Bưu vừa ra ngoài thì nhìn thấy cảnh tượng này, nên cười hỏi: “Cậu định đi đâu thế?”
“Anh Bưu, để anh chê cười rồi, em trai tôi bị bắt nạt, nên tôi gọi người tới dạy cho anh ta một bài học” Anh Túc thành thật đáp, cũng không xem Bưu là người ngoài.
Bưu ngẫm nghĩ mấy giây, gần đây Anh Túc leo lên cao nhanh như vậy, có thể sẽ thay thế vị trí của anh, anh cũng nhìn ra Anh Túc là người có tài, nên quyết định hạ thấp bản thân đi xử lý cùng anh ta để có quan hệ thân thiết.
“Tôi sẽ đi cùng cậu, chúng ta đều là người của ngài Thiên, nên giúp đỡ lẫn nhau” “Anh Bưu, anh thật tình nghĩa” Trong lòng Anh Túc cực kỳ cảm động nói.
Bưu thấy chiêu này có tác dụng thì bắt đầu khách sáo lần nữa: “Cậu và tôi là anh em còn nói nhiều như thế làm gì, chẳng phải em trai cậu cũng là em trai tôi à?”
Anh Túc cảm động đến chảy nước mắt, mời Bưu một điếu thuốc: “Anh Bưu, anh yên tâm, anh không cần phải ra tay, một mình em cũng có thể giải quyết ổn thỏa, anh chỉ cần đứng đó làm cảnh thôi”
Bưu sảng khoái đồng ý, nếu anh biết chuyện này liên quan đến Lý Phàm, thì có đánh chết anh cũng sẽ không nhận Anh Túc làm anh em.