Đến gần giờ tan ca, Khang Văn Hân nhảy nhót vào văn phòng, cười tươi rói nói: “Sư phụ, mới có một nhà hàng nước J tên Cửu Đằng Cư mới khai trương, tôi mời mọi người đi ăn thử nha.”
Lý Phàm không có ý kiến gì, nhìn Cố Họa Y, định nghe ý kiến của Cố Họa Y.
Cố Họa Y híp mắt nói: “Vậy ăn thử đi, lâu lắm rồi không ăn đồ nước J.”
“Nghe nói mời đầu bếp nước J, trình độ chắc chắc rất tuyệt, chúng ta mau xuất phát đi.” Khang Văn Hân kích động nói.
Mọi người nhanh chóng ra khỏi văn phòng, lái xe đến Cửu Đằng Cư.
Cửu Đằng Cư nằm ở ngoại ô thành phố, xây dựng một khu nhà đầy phong cách nước J, nhà gỗ thủy tạ đều được xây dựng và sắp xếp theo hình thức nước J.
Advertisement
Đậu xe xong, hai nhân viên bước lên, cung kính hỏi có đặt trước không.
Khang Văn Hân lấy điện thoại ra, báo một dãy số, nhân viên vốn đã rất cung kính lại càng cung kính hơn nữa.
“Mời các quý khách vào trong.”
Nhân viên khom người dẫn đường, dẫn nhóm Lý Phàm vào trong sảnh.
Trong sảnh có mấy người đàn ông có gương mặt đậm chất nước J, lúc này mấy người đàn ông nước J đang vây xung quanh một nhân viên nữ kêu gào.
“Sao chúng tôi lại không có chỗ, cái bàn lớn nhất đằng kia đang trống, sao lại không cho chúng tôi dùng, Cửu Đằng Cư của mấy người được xây dựng mô phỏng theo đất nước chúng tôi, phải cho chúng tôi đãi ngộ càng tốt mới đúng, phải đối xử với bọn tôi như đối xử với ba ruột mới được!”
Nhân viên cười khổ giải thích: “Bàn đó đã được đặt trước rồi, hơn nữa bên chúng tôi phục vụ theo quy tắc đặt trước, nếu không đặt trước sẽ không có chỗ, bây giờ mọi người chỉ có thể đặt chỗ cho ngày mai thôi.”
“Ngu ngốc, không được! Chúng ta tổ chức tiệc tối cho ngài Điền Trung, đã quyết định ở nơi này, chúng tôi muốn cái bàn kia, đi!”
Mấy người đàn ông không để ý đến lời khuyên của nhân viên, đi về phía cái bàn trống kia.
Nhân viên dẫn nhóm Lý Phàm vào lập tức sốt ruột, chạy chậm bước lên cản trước bàn.
“Xin lỗi quý khách, các anh không thể làm thế, khách đặt bàn này đã đến rồi, mời quý khách hẹn trước, sau đó chờ ngày mai lại đến dùng bữa ạ.” Nhân viên khách sáo nói.
“Khốn kiếp, tôi cũng muốn xem thử ai là người dám cướp chỗ với tôi.”
Người đàn ông nước J xoay người nhìn Lý Phàm, nhìn lướt qua mặt Lý Phàm, rồi nhìn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đang nắm tay nhau.
“Úi chà! Cô gái người nước H xinh đẹp, đây là người đẹp cực kỳ hiếm thấy nha, ha ha ha, xem ra đã có người uống rượu chung rồi, đúng là may mắn trời cho mà.”
Mấy người đàn ông nước J lộ ra ánh mắt dâm dê, cùng nhau đi về phía Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng.
Lý Phàm bước lên, cản trước người Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mấy người đàn ông mang khí chất nước J này.
“Tên ăn mày, tránh ra, để hai người đẹp này lại, anh và thằng mập chết tiệt kia biến đi được rồi, nếu không tôi sẽ cho hai người đẹp mặt.”
“Anh Cao Kiều, nói nhảm với tên này làm gì, đối phó với mấy tên đê tiện này, chỉ cần lấy tiền ra là được rồi, ha ha ha.” Người đàn ông nói chuyện lấy một đống tiền xu ra, rải về phía Lý Phàm.
“Lụm tiền xong thì biến đi, chúng tôi thuộc công ty Sanyo Kabushiki Gaisha chi nhánh Hán Thành, nếu anh không chịu biến, tôi chỉ cần nói vài câu là có thể làm anh cửa nát nhà tan.”
“Ui cha, vẫn là Sơn Bản hiểu biết nhiều thật, cảm giác dùng tiền đập vào mặt bọn họ cũng sướng thật, tôi cũng muốn chọi.”
Cao Kiều móc tiền, lấy một đống tiền xu, nhếch miệng cười quăng về phía Lý Phàm.
Lý Phàm ra tay nhanh như chớp, đập thẳng một đấm lên mặt Cao Kiều, máu mũi đỏ tươi chảy ra khỏi lỗ mũi Cao Kiều.
Cao Kiều đờ đẫn giơ tay sờ lỗ mũi đang chảy máu, đưa lên trước mặt nhìn.
Nhìn vết máu đỏ tươi, Cao Kiều cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể mềm nhũn ngã bệch xuống.
Đám Sơn Bản cuống quít đỡ Cao Kiều lên, tức giận nhìn Lý Phàm.
“Cái, cái tên ăn mày khốn kiếp này, anh làm gì anh Cao Kiều thế?”
Khang Văn Hân từ phía sau Lý Phàm lú đầu ra, lầm bầm: “Đừng nói cái tên này sợ máu đó nha, có như thế thôi mà cũng dám đi ra ngoài chơi ngang ngược.”
“Mấy người chờ đó, chúng tôi dẫn anh Cao Kiều đi bệnh viện, nếu anh Cao Kiều gặp vấn đề gì, mấy người không ai thoát được đâu!”
Sơn Bản đe dọa, quyết định dẫn Cao Kiều đi bệnh viện, dù sao Cao Kiều có thân phận không tầm thường, nếu xảy ra vấn đề gì, Sơn Bản không thể chịu trách nhiệm được.
“Xùy.” Khang Văn Hân phỉ nhổ: “Cái thứ gì thế này, tôi thấy Cửu Đằng Cư mấy người cũng nên quên tăng cường vấn đề an ninh không, mấy tên khốn nạn này mà cũng cho vào.”
Nhân viên cười làm lành: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp được, chúng tôi cũng không nghĩ đến.”
Lý Phàm kéo Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng ngồi vào bàn, nói với Khang Văn Hân: “Cậu mau gọi đồ ăn lên đi, nhìn mấy tên người nước J kia là tức giận, đúng là kiêu ngạo thật?”
“Đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, có thể bưng lên ngay lập tức.”
Khang Văn Hân dặn dò nhân viên vài câu, sau đó ngồi xuống bàn.
Người xung quanh đều đang nhìn bàn của Lý Phàm, cuộc xung đột khi nãy đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, các thực khách cảm thấy rất hả giận khi nhìn thấy Lý Phàm đối chọi gay gắt với đám Cao Kiều và Sơn Bản.
“Các anh làm hay lắm, không làm mất mặt đàn ông.”
“Phải làm thế, dám ngang ngược ở địa bàn của chúng ta, thật sự muốn đánh bọn họ đi về nhà bà nội luôn cho rồi.”
Thực khách xung quanh khen tới tấp, đồng thời giơ ngón cái với Lý Phàm.
Khang Văn Hân vui vẻ cười híp mắt đến mức sắp không thấy mắt đâu, ôm quyền chắp tay với xung quanh: “Hì hì, cảm ơn mọi người đã khen ngợi, chúng tôi chưa bao giờ làm mất mặt đàn ông trong nước, bọn họ còn dám đến thì chúng tôi còn dám xử lý bọn họ.”
“Đúng lắm, phải là đàn ông thế này, tôi mới bọn anh một ly, phục vụ, cho bàn bọn họ một bình rượu gạo, tính tiền cho tôi.” Một người đàn ông hào sảng nói.
“Cảm ơn, đợi lát nữa tôi mời các anh em một ly, gặp nhau cũng là duyên.” Khang Văn Hân chu đáo trò chuyện với mấy thực khách xung quanh.
Thức ăn xinh đẹp, sushi nhanh chóng được bưng lên.
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng hưng phấn chụp hình thức ăn, dù sao mấy món ăn này thật sự rất đẹp.
Không quá hai phút, giám đốc sảnh đi đến với vẻ mặt khó xử, khẽ nói: “Xin lỗi, sashimi cá lóc mà quý khách đặt trước xảy ra một chút vấn đề, đầu bếp làm sashimi cá lóc vì... Vì sự kiện ngoài ý muốn khi nãy mà bãi công rồi.
Khang Văn Hân lập tức trợn tròn mắt, xắn tay áo: “Cái thứ gì thế này, ông ta còn dám bãi công, xem ra lúc nãy bọn tôi xử lý đám người kia chưa đủ, muốn bọn tôi xử luôn ông ta đúng không.”
“Thật xin lỗi, chúng tôi cũng không thể cưỡng ép ông ta, nếu không tôi đổi món khác cho quý khách được không. Giám đốc sảnh nói với vẻ mặt đau khổ.
Lý Phàm khó chịu nói: “Chúng tôi đến đây chủ yếu là vì món sashimi cá lóc, nếu không có sashimi cá lóc, ai thèm đến chỗ mấy người chứ, hôm nay nhất định phải ăn được món sashimi cá lóc, bảo đầu bếp người nước J kia ra đây.