Ánh mắt Trần Thanh Mai nhìn Lý Phàm lập tức thay đổi, ánh mắt sáng ngời di chuyển trên người anh, cũng không biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì. Lý Phàm ngáp một cái, thản nhiên nói: "Nhận thua hay không nhận thua?"
Khoái Thủ Vương chán nản ngồi trên ghế, chậm rãi gật đầu, giọng điệu uể oải: "Tôi nhận thua, thua tâm phục khẩu phục, chuyện với Trần Thanh Mai bỏ qua.”
Lý Phàm gõ bàn một cái, nói với các vị đại ca: "Các ông đã nghe rõ rồi nhỉ, giờ có phải đã đến lúc thanh toán khoản đặt cược của chúng ta rồi hay không?"
Các vị đại ca hai mặt nhìn nhau, với bọn họ ba trăm tỷ cũng không phải con số nhỏ, dù mấy người cùng chịu, nhưng mỗi người cũng phải thua mấy trăm triệu.
Advertisement
"Vừa rồi ai đánh cược với cậu? Có viết thành văn bản không? Có ai làm chứng không? Đừng tưởng rằng cậu là cường hào ác bà thì chúng tôi sẽ sợ cậu” "Nói nhảm với cậu ta nhiều vậy làm gì? Hãy gọi đám đàn em ra đây, nếu cậu ta dám ngang ngược thì hãy cho cậu ta biết thế nào là lễ độ”
Các vị đại ca đều quyết định chối cãi, lúc này, vì tiền, mọi người đều quên béng hết chuyện mà người đứng phía sau dặn dò rồi. Trần Thanh Mai khẽ kéo ống tay áo Lý Phàm, thấp giọng nói: "Lui một bước trời cao biển rộng, tiền của bọn họ không phải dễ cầm như vậy, chúng ta mau đi nhanh đi”
"Tiền của Lý Phàm tôi cũng không dễ rơi như vậy, ở sòng bạc không có ba con, thua rồi thì phải đưa tiền” Lý Phàm không hề động đậy, Trần Thanh Mai cũng không kéo anh nhúc nhích được.
Trần Thanh Mai lo lắng đến mức dậm chân, nhưng lại biết tính tình Lý Phàm không tốt lắm, cảm thấy có khuyên nữa cũng vô dụng, nước mắt lo lắng đã dâng lên trong hốc mắt.
Sắc mặt Khoái Thủ Vương thay đổi mấy lần, nhớ lại dặn dò của người đứng phía sau, lập tức đứng lên giảng hòa: "Các anh em, hãy nể mặt tôi mà trả
U
tiền cho cậu Lý đi”
"Dựa vào cái gì phải trả cho cậu ta? Tiền của chúng tôi cũng không phải gió lớn thổi tới, cậu ta vừa mở miệng đã đòi tiền của chúng tôi, căn bản không có cửa đâu.” Đại ca tính tình nóng nảy liên tiếp phất tay, hơn mười vệ sĩ lập tức vọt vào.
"Đại ca!" Hơn mười vệ sĩ đồng thanh hô lên, khí thể có chút dọa người. "Các anh em hãy lên hết đi, để cậu Lý nhìn thấy uy phong của chúng ta”
Hơn mười vệ sĩ móc trường côn, cùng quăng một chút. Răng rắc răng rắc
Trường côn quăng ra rồi thu lại, cây nào cây đó dài hơn một mét, ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.
Khoải Thủ Vương nhăn mặt, trong lòng âm thầm nổi nóng, cảm thấy mấy vị đại ca này không nể mặt mình, nếu thật xảy ra đánh nhau, làm hỏng sắp xếp của người đứng sau thì ông ta không thể gánh nổi hậu quả.
"Các anh em, các vị thật không muốn nể mặt Khoái Thủ Vương tôi sao? Lần này tôi sẽ đứng về phe cậu Lý, đã cược thì không thể quyt nợ, tôi có thể làm chứng việc đặt cược vừa nãy của các vị và cậu Lý đây”
Các vị đại ca giận tím mặt, cùng tức tối nhìn Khoái Thủ Vương đứng về phe địch. "Khoái Thủ Vương! Ông là đồ ăn cây táo rào cây sung, chúng tôi đã lãng phí thời gian đứng về phía ông nửa ngày, thế mà ông lại ăn cháo đá bát”
"Khoái Thủ Vương tôi không phải kẻ ăn cháo đá bát, tôi là nói được làm được, tất nhiên muốn giữ gìn quy tắc cá cược, nếu ai cũng vi phạm quy tắc, vậy tôi cũng không cần chơi đánh bạc nữa, chúng ta tham gia những thứ này, không phải coi trọng nhất chính là quy củ à”
Lý Phàm nhìn Khoái Thủ Vương với ánh mắt tán thưởng, cảm thấy Khoái Thủ Vương thật đúng là một nhân tài, có tầm nhìn có năng lực, suy nghĩ linh hoạt, trình độ chọn phe đúng là đệ nhất.
Nhìn thấy ánh mắt Lý Phàm, Khoái Thủ Vương vừa cười vừa nói: "Cậu Lý yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho tôi xử lý
Khoái Thủ Vương đi đến trước mặt các vị đại ca, nói nhỏ với các vị đại ca một hồi.
Ông ta nói xong, sắc mặt các vị đại ca đều trở nên khó coi. Đại ca có tiếng nói cao nhất do dự một chút, trầm giọng nói: "Cậu Lý, chúng tôi có chơi có chịu, cậu hãy cho chúng tôi số tài khoản, chúng tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.”
"Xem như các ông thức thời, nếu các ông không trả tiền, hôm nay đúng không ai trong các ông có thể rời khỏi đây. Tôi biết trong lòng các ông không phục, vậy thì tôi sẽ khiến các ông tâm phục khẩu phục”
Dứt lời, Lý Phàm đứng dậy, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, đi về phía hơn mười vệ sĩ tay cầm công "Các anh cùng lên đi, tôi chỉ dùng một chiêu đã có thể đánh bại các anh, để mấy đại ca của các anh mở mang kiến thức”
Hơn mười vệ sĩ sao có thể chịu được mấy lời kích động như vậy, cùng nhau quơ côn xông về phía Lý Phàm. Lý Phàm ra tay nhanh như điện xẹt, thong thả bước xuyên qua đám người, khi Lý Phàm dừng bước, hơn mười vệ sĩ đó đều nằm ngay ngắn trên mặt đất, mà tất cả côn trong tay bọn họ đều bị bẻ gãy.
Các vị đại ca vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Lý Phàm, mồ hôi trán rịn ra, trong lòng không khỏi thầm cảm thấy may mắn. "May mà vừa rồi Khoái Thủ Vương đã ngăn cản chúng ta, bằng không, giờ này nằm dưới đất chính là chúng ta” "Tên này đúng là quá tà môn, xuất thủ giống như ma quỷ, không hề nhìn rõ cậu ta ra tay như thế nào?
Sau khi sợ hãi qua đi, các vị đại ca đều nặn ra nụ cười nhìn còn khó coi hơn khóc. "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, cậu Lý chính là anh hùng thời đại mới, sau này chắc chắn sẽ bộc lộ tài năng vang danh thiên hạ, chúng tôi vô cùng bội phục cậu”
"Cái gì gọi là sau này chứ, hiện cậu Lý cũng đã là rồng trong loài người, sau này nếu cậu Lý có gì cần thì cứ tìm chúng tôi, trên lĩnh vực đường thủy chúng tôi cũng có chút thể lực”
Lý Phàm ho khan vài tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đám người.
Các vị đại ca lập tức hiểu ý, lập tức bắt đầu chuyển tiền vào tài khoản của Lý Phàm, Lý Phàm nhanh chóng nhận được tin nhắn tiền đã được chuyển khoản.
Liếc nhìn số dư tài khoản, Lý Phàm hài lòng gật đầu: "Cảm ơn khoản thu nhập mà mọi người đã tặng cho tôi, cáo từ Lý Phàm kéo Trần Thanh Mai đi ra ngoài, Khoái Thủ Vương và các vị đại ca tươi cười rạng rỡ tiễn Lý Phàm rời đi.
Sau khi rời khách sạn, Lý Phàm vốn định trực tiếp rời đi, nhưng lại không chịu nổi thỉnh cầu của Trần Thanh Mai, nên đành bất đắc dĩ đưa Trần Thanh Mai trở về chỗ ở.
Nhìn Trần Thanh Mai mở cửa phòng, Lý Phàm quay người muốn đi, Trần Thanh Mai lại kéo Lý Phàm lại, nũng nịu nói: "Lý Phàm, lần này thật sự làm phiền anh rồi, hay là anh vào nhà tôi ngồi một lát đã?"
"Có gì hay đâu, cô muốn làm gì? Tôi là đàn ông đã có vợ, làm sao có thể tùy tiện với phụ nữ khác chứ?” Trần Thanh Mai sửng sốt một lát mới hiểu được Lý Phàm có ý gì, mà lúc này Lý Phàm đã đi xa.
Trần Thanh Mai tức giận đến dùng sức dậm chân, đi vào phòng đóng rầm của một cái, sau đó bàn tay nhỏ khẽ đấm vách tường, coi vách tường trở thành Lý Phàm mà đập vào.
"Tức chết mình rồi, tên Lý Phàm này quá khinh người, trước kia tất cả đàn ông đều muốn theo đuổi giành lấy trái tim mình, giờ mình lấy lòng anh ta như vậy mà anh ta không thèm quan tâm tới, tức đến muốn nổ phổi mà.”
Sau khi phát tiết một hồi, Trần Thanh Mai cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn nhiều, rót cốc nước uống ừng ực, mà lúc này cửa phòng khẽ truyền đến âm thanh ken két.