Công Tôn Quân nóng lòng muốn biết rốt cuộc cây quạt này là thật hay giả, chuyện này có liên quan đến thể diện của Công Tôn Quân.
Lý Phàm hất đầu, đắc ý nói: "Nếu dùng kính lúp phóng đại 60 lần để quan sát ngọn núi nằm ở góc phải chiếc quạt thì có thể nhìn thấy tên của Lý Phàm tôi, đây là cây quạt mà lúc tôi còn trẻ người non dạ đã phỏng chế ra, không hiểu sao lại được truyền ra ngoài, thật là tội lỗi quá đi."
Những điều mọi người nghe được đã triệt để bị đảo lộn, Lý Phàm nói cây quạt này giả đã đủ gây sốc rồi, giờ phút này còn nói bức tranh trên quạt là do anh ta vẽ ra khi con trẻ càng khiến cho tam quan của mọi người hoàn toàn sụp đổ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
Nếu đúng như lời Lý Phàm nói thì chẳng phải Lý Phàm là một thiên tài hội hoạ sao!
Cố Thiệu Huy sau khi sửng sốt trong chốc lát thì liền thúc giục: "Bà xã mau đến phòng của tôi lấy kính lúp lại đây, tôi phải nhìn kỹ xem, nhìn thật kỹ mới được.
"Rồi rồi."
Advertisement
Vương Cẩn Mai chạy về phòng ngủ tìm kính lúp, giờ phút này cũng chẳng còn nghi ngờ Lý Phàm nữa.
Công Tôn Quân sững sờ nhìn chiếc quạt trong tay Cố Thiệu Huy, trong lòng anh ta trào dâng một cảm giác lo lắng, giác quan thứ sáu nói cho Công Tôn Quân biết rằng những gì Lý Phàm nói chính là sự thật!
Cố Họa Y tiến đến bên cạnh Lý Phàm thấp giọng nói: "Anh nói thật hay giỡn chơi vậy?"
"Đương nhiên là thật, có phải em không tin những gì anh đã nói với em lần trước không? Kỳ thật anh là một người đa tài đa nghệ đó." Lý Phàm nói chắc như đinh đóng cột.
Cố Họa Y trừng mắt liếc Lý Phàm một cái nhưng trong lòng cô lại chấn động.
Chẳng lẽ những gì Lý Phàm nói lần trước là thật sao?
Anh ấy thực sự biết một số nhạc cụ, cũng như vẽ, lặn, bơi lội, lái thuyền buồm... Đây chẳng phải là người đàn ông cực phẩm trong truyền thuyết sao.
Lý Phàm ôm Cố Họa Y đang kinh ngạc vào lòng, thì thầm vào tai Cố Họa Y: "Anh chính là cậu bé bảo bối trong truyền thuyết, trên người anh còn rất nhiều điểm sáng chờ em khám phá đó.”
"Đáng ghét, đừng có thiếu đứng đắn vậy chứ, ngoan ngoãn đi.”
Cố Họa Y xấu hổ nói rồi khẽ vùng vẫy.
Nhưng cái giãy giụa yếu như sên của Cố Họa Y sao có thể thoát ra khỏi cánh tay cường tráng của Lý Phàm, ngược lại Cố Họa Y còn cảm thấy toàn thân nóng hừng hực, sức lực như bị lấy mất, mềm nhũn dựa vào lòng Lý Phàm.
Trần Hiểu Đồng lạc lõng nhìn Lý Phàm cùng Cố Họa Y, lặng lẽ chua xót cho chính mình một lúc lâu.
Vương Cẩn Mai tìm thấy kính lúp, nhanh chóng chạy đến đưa cho Cố Thiệu Huy.
"Anh phải nhìn cho kỹ đó, ngàn vạn lần không được nhìn sai đâu."
"Biết rồi biết rồi, anh sao có thể nhìn nhầm chứ.”
Cố Thiệu Huy thì thầm một câu rồi cầm kính lúp lên quan sát mặt quạt thật kỹ.
Lý Phàm vươn tay chỉ thẳng góc quạt: "Chính là vị trí này."
Kính lúp nhắm ngay vị trí mà ngón tay Lý Phàm chỉ vào, Cố Thiệu Huy cẩn thận quan sát, quả thật đã nhìn thấy tên viết tắt của Lý Phàm.
"Đúng thật rồi, đúng thật là tên của Lý Phàm! Chuyện này đúng là khiến người ta phải giật mình mà!”
Cố Thiệu Huy kích động đến mức hai tay run rẩy, chiếc kính lúp trong tay suýt chút nữa đã bị văng đi.
Sắc mặt Công Tôn Quân xám như tro tàn, anh ta cảm thấy mặt mũi của mình đã mất sạch sành sanh rồi.
"Để, để tôi xem xem, tôi muốn quan sát thật kỹ."
Công Tôn Quân cất giọng run rẩy.
Cố Thiệu Huy đưa quạt và kính lúp qua, thấy sắc mặt của Công Tôn Quân khó coi, Cố Thiệu Huy liền an ủi: "Cậu Công Tôn cũng đừng nghĩ nhiều làm gì.
Ngay cả khi cây quạt này là giả thì Cố Thiệu Huy tôi vẫn rất thích nó và chân thành cảm ơn cậu vì đã tặng cho tôi món quà này.”
Gò má của Công Tôn Quân giật giật, anh ta nở một nụ cười trông còn khó coi hơn là khóc nữa.
"Bác trai, bác đừng an ủi cháu, chỉ trách Công Tôn cháu có mắt như mù, học nghệ không tinh, hỏa chưa tới, không nhìn ra đây là đồ dỏm.”
Sau khi tự cho mình đường rút lui, Công Tôn Quân đã cầm kính lúp lên cẩn thận xem xét.
Khi nhìn thấy hai chữ Lý Phàm nhỏ xíu trên bức hoạ, cơ thể Công Tôn Quân lắc lư, một cơn chóng mặt ập đến.
Trong lòng Công Tôn Quân chửi thề như điên, hận không thể hình tượng hoá những lời chửi thề đó để trực tiếp đè chết Lý Phàm.
Đáng tiếc Công Tôn Quân cũng chỉ có thể nghĩ thoáng qua mà thôi, giờ khắc này Công Tôn Quân cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi, không muốn ở lại đây dù chit một giây.
"Thật đúng là... Tôi sai rồi, thật sự không còn mặt mũi nào ở lại đây, cấp dưới của tôi sẽ đưa thức ăn và đầu bếp đến, hai bác hãy từ từ thưởng thức.
Đợi đến ngày tổ chức tiệc tân gia, tôi sẽ bao toàn bộ rau, củ quả, thịt thà, ngoài ra đến lúc đó Công Tôn Quân tôi còn chuẩn bị một món quà lớn bù cho sự thất lễ hôm nay, bây giờ tôi xin cáo từ.”
Công Tôn Quân chắp tay, xoay người rời đi.
Lý Phàm cười tủm tỉm nói: "Vừa rồi anh đã nói nếu tôi chứng minh được bức tranh này là tôi vẽ thì gọi tôi là gì ấy nhỉ.”
Công Tôn Quân chợt dừng bước, trong mắt loé lên một tia muốn giết người.
Ông đây đã nhận thua muốn đi rồi mà mày vẫn bám theo không tha, mày làm vậy là ý gì!
"Ha ha, tôi đã bảo anh đừng cứng miệng thề thốt như vậy, nếu không sẽ mất hết thể diện, nhưng Lý Phàm tôi là một người rộng lượng sẽ không so đo với anh, nhưng có một số chuyện làm một hai lần còn được chứ tuyệt không có lần thứ ba đâu.”
Lý Phàm giễu cợt Công Tôn Quân đỡ cho Công Tôn Quân không ý thức được sự việc.”
Công Tôn Quân đen mặt, nghiêm nghị nói: "Tôi đã nhận được một bài học rồi, chuyện hôm nay sau này tôi tất sẽ có báo đáp, đến lúc đó Công Tôn Quân tôi nhất định sẽ cảm ơn sự rộng lượng của anh!"
Sau khi nói đầy ẩn ý, Công Tôn Quân nhanh chóng sải bước ra khỏi nhà.
Cố Thiệu Huy cầm chiếc quạt phẩy phẩy rồi nhìn chằm chằm Lý Phàm nói: "Lý Phàm, kỹ năng vẽ tranh của cậu cao siêu như vậy, tại sao mấy năm gần đây..."
Cố Thiệu Huy không biết làm thế nào để diễn đạt cho tốt những lời còn lại.
Ý của Cố Thiệu Huy là Lý Phàm có kỹ thuật vẽ tranh giỏi như vậy, hoàn toàn có thể kiếm sống dựa vào mấy bức tranh, vì sao mấy năm nay lại lặng lẽ làm một tên bám váy vợ bỏ đi như thế chứ.
Lý Phàm cười lắc đầu: "Ba, có rất nhiều người có năng khiếu vẽ tranh tuyệt vời, nhưng muốn dựa vào kỹ năng vẽ vời tuyệt sắc đó để nuôi sống gia đình thì lại là một chuyện khó khăn vô vàn.
Nếu muốn trở thành một họa sĩ có tranh bán được giá cao thì kỹ năng vẽ tranh chỉ là điều cơ bản chứ không phải là điều quan trọng nhất. Có người nguyện ý bỏ vốn ra bao hết các khâu từ đóng khung, tuyên truyền mới là điều căn bản.
Vào thời điểm đó, con không có bất kỳ nguồn lực cá nhân nào muốn dựa vào vẽ tranh kiếm tiền thì về cơ bản chỉ có thể làm những chuyện mà hoạ sĩ làm, hoàn toàn không khác gì những người giao thức ăn nhanh.”
Những lời của Lý Phàm khiến Cố Thiệu Huy triệt để nói không nên lời, chỉ có thể lặng lẽ thở dài.
"Nói cũng đúng, nhưng cậu đã có thiên phú trong chuyện này thì vẫn phải tận dụng thật tốt, phấn đấu trở thành một họa sĩ có tên tuổi trong tương lai để làm rạng danh thêm cho nhà chúng ta chứ."
Cố Thiệu Huy vỗ vỗ vai Lý Phàm như để cổ vũ cho anh.
Vương Cần Mai bĩu môi, vốn định châm chọc Lý Phàm vài câu nhưng nhớ lại chuyện vừa nãy thì cảm thấy tốt hơn hết là không nên nói lời nào.