Bốp!
Công Tôn Quân vỗ mạnh bàn, bực bội đứng dậy trừng mắt nhìn Lý Phàm.
“Anh nói cái gì? Dám nói cái quạt của tôi không phải là do Bát Đại Sơn Nhân vẽ? Đúng là nực cười, rốt cuộc anh có hiểu tranh họa hay không? Mà dám ăn nói bậy bạ trước mặt tôi!”
Cố Thiệu Huy cũng rất khó chịu trừng mắt nhìn Lý Phàm: “Không được ăn nói bậy bạ, cậu không hiểu thì ngồi một bên đừng nói chuyện, một thứ rành rành ra như thế mà cũng dám nói là giả, cậu đúng là làm tôi mất mặt mà.”
Vương Cẩn Mai lại vươn tay đẩy Lý Phàm ngã sang một bên, khó khăn lắm mới nhận được món quà trị giá vài tỷ, Vương Cẩn Mai cảm thấy bà rất có mặt mũi, cũng không muốn vì Lý Phàm ăn nói bậy bạ mà phá hư chuyện tốt này.
“Cái tên không học vấn không nghề nghiệp như cậu đừng có ăn nói lung tung, mau xuống bếp phụ nấu cơm đi.”
Trần Hiểu Đồng đứng bên cạnh cũng hơi bất bình thay cho Lý Phàm: “Dì Vương, dì nghe anh Lý Phàm nói cho hết đã chứ, anh ấy nói như thế, chắc chắn là có đạo lý của anh ấy.”
“Nó thì có đạo lý gì chứ? Nó đã ở nhà dì bao nhiêu năm, dì còn không biết nó là loại người gì sao, bây giờ mới tiến bộ được vài ngày đã bắt đầu huênh hoang, dì phải cảnh cáo nó trước.”
Vương Cẩn Mai hùng hồn ngang nhiên trừng mắt nhìn Lý Phàm, cảm thấy suy nghĩ của bà hoàn toàn chính xác.
Lý Phàm dở khóc dở cười nhìn Vương Cẩn Mai, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi vào phòng.
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng nhìn bóng lưng rời đi của Lý Phàm, trong lòng đều đau buồn thay cho Lý Phàm, nhưng bây giờ Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đều nói như thế, hai người cũng không tiện biện hộ thay cho Lý Phàm.
Công Tôn Quân cười nói: “Chú, dì, Họa Y, mọi người đều ngồi xuống đi, chúng ta bàn bạc về tiệc ăn tân gia trước, hôm nay con mang rau củ xanh sạch và đầu bếp đến, định làm một bữa tiệc cho mọi người nếm thử trước.”
“Ui, vậy thì tốt quá, bây giờ ở trong thành phố muốn ăn được rau củ xanh sạch đúng là đã khó nay càng khó hơn.”
Cố Thiệu Huy vui vẻ nói.
“Con không chỉ mang rau củ xanh sạch đến, mà còn có những rau củ có tác dụng dưỡng sinh nữa, mùi vị cũng rât ngon, tiệc tân gia của hai người cứ dùng rau củ và đầu bếp của con, bảo đảm làm tất cả khách khứa bạn bè ăn một lần là không quên được.”
Vương Cẩn Mai cười híp mắt, sảng khoái nói: “Vậy mau đưa đầu bếp và rau củ của cậu vào đi, tối nay phải nếm thử trước mới được.”
Cố Họa Y thấy ba mẹ cô đều nói chuyện với Công Tôn Quân, chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng lại, rầu rĩ không vui uống trà.
Trần Hiểu Đồng thấy không có ai để ý đến cô, cho nên xoay người, lặng lẽ đi về phía cầu thang, chạy nhanh như chớp vào phòng Lý Phàm.
Lý Phàm đang trải một tấm giấy Tuyên Thành trên bàn trong phòng, trông giống như chuẩn bị làm chuyện lớn gì đó.
“Anh Lý Phàm, anh định làm gì thế?”
Trần Hiểu Đồng tò mò hỏi.
Lý Phàm nhìn Trần Hiểu Đồng, cười nói: “Cô đến đúng lúc lắm, mài mực giúp tôi đi, tôi phải chứng minh cây quạt kia là giả.”
“Hả? Anh chứng minh bằng cách nào chứ? Chỉ sợ phải mời chuyên gia giám định đến mới được.”
“Chuyên gia giám định cùi bắp lắm, mắt của tôi còn tinh hơn bọn họ mười nghìn lần, cái quạt kia bọn họ không giám định ra được kết quả, cho dù có kết quả thì cũng chỉ nói là hàng thật.”
Trần Hiểu Đồng sửng sốt, cảm thấy đầu óc của cô không đủ dùng, rụt rè hỏi: “Như vậy không phải có nghĩa nó là hàng thật sao?”
“Ha ha, nói thật cho cô biết, cây quạt kia là thứ lúc trước tôi từng chơi, cán quạt là do tôi tháo từ cây quạt cũ mà tôi sưu tập được, mặt quạt là do tôi mô phỏng theo bút lực của Bát Đại Sơn Nhân, còn ngọc Hòa Điền kia, thật đúng là thứ được gắn thêm vào sau này.”
Lý Phàm vừa nói vừa trải bút mực ra, bắt đầu chuẩn bị bộc lộ tài năng.
Trần Hiểu Đồng nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt kỳ lạ: “Anh nói thật hay đùa thế? Sao em nghe cứ như chuyện cổ tích, còn giống như mấy chuyện bịa đại ra nữa.”
Lý Phàm cạn lời liếc Trần Hiểu Đồng: “Mau đi mài mực, đợi lát nữa tôi vẽ xong thì cô sẽ biết là thật hay giả ngay thôi.”
“Ồ ồ.” Trần Hiểu Đồng không dám nói gì nữa, cúi đầu cầm mực thêm nước mắt đầu mài mực vào nghiên.
Lý Phàm nhắm mắt nhớ lại ý họa trên mặt quạt, cố gắng điều chỉnh trạng thái của bản thân.
Nếu muốn mô phỏng ra một tác phẩm hội họa, nói dễ thì rất dễ, nói khó lại cũng cực kỳ khó.
Nếu thật sự mô phỏng theo kiểu trông mèo vẽ hổ thì rất dễ dàng, nhưng tác phẩm hội họa như thế chỉ cần nhìn lướt qua là biết ngay là thật hay giả.
Nếu như muốn mô phỏng y như đúc, vậy phải bắt chước ý họa, chỉ khi bắt chước được ý cảnh trong bức tranh, mới tính là bước vào ngưỡng cửa của mô phỏng tranh.
Khi Lý Phàm mở mắt ra, trong mắt bắn ra ánh sáng rực rỡ, sau đó cầm bút lông sói lên, dính mực nước rồi bắt đầu múa bút trên giấy Tuyên Thành.
Trần Hiểu Đồng nhìn chằm chằm vào giấy Tuyên Thành, nhìn Lý Phàm đặt bút như mưa rơi, vung vẫy bút vài lần, một mặt quạt hình núi non đã được vẽ ra.
Có thể nói mặt quạt này giống bức tranh vẽ trên cây quạt vừa thấy lúc nãy đến chín mươi phần trăm.
“Đúng là giống thật thật đó, nhưng vẫn nhìn ra được điểm khác nhau mà.”
“Ha ha, nếu nhìn từ mặt ý họa thì không có khác nhau gì cả, cô cảm thấy khác nhau là bởi vì mực đen vẫn chưa khô thôi.”
Lý Phàm nói xong lập tức tìm máy sáy, bắt đầu hong khô bức tranh mới vẽ xong, đợi đến khi hơi nước trên giấy Tuyên Thành bốc hơi hết, màu mực đã có sự thay đổi vô cùng vi diệu.
Bây giờ lại nhìn bức tranh vẽ trên bàn, Trần Hiểu Đồng dần dần trợn tròn mắt.
“Lần này nhìn giống y như đúc luôn rồi, không lẽ mặt quạt kia thật sự là do anh vẽ sao?”
“Đương nhiên là do tôi vẽ, cần gì phải nói dối về chuyện này chứ.”
Lý Phàm cuộn giấy vẽ lại, nở nụ cười đầy đắc ý.
“Anh Lý Phàm quá tuyệt vời, nếu không anh vẽ cho em một bức tranh đi, em còn chưa được vẽ bức nào cả, có thể chờ đến khi chị Họa Y đi làm, anh vẽ cho em một bức tranh mang đậm tính chất nghệ thuật nha.”
Trần Hiểu Đồng khẽ chớp mắt nhìn Lý Phàm, gương mặt lộ ra vẻ quyến rũ.
Lý Phàm vỗ nhẹ đầu Trần Hiểu Đồng, oán trách nói: “Nói bậy bạ gì đó, cái gì mà nghệ thuật với không nghệ thuật, nghệ thuật đều bị tôi chơi còn dư lại, chẳng thú vị gì cả.”
Trần Hiểu Đồng chu môi, nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt u oán, nhưng Lý Phàm đã xoay người ra khỏi cửa.
Đơi đến khi Lý Phàm vào phòng khách, Công Tôn Quân hơi khinh thường nhìn Lý Phàm, nói: “Sao anh lại ra đây nữa? Cái thứ có mắt không tròng này lại ra đây lừa mình dối người sao?”
“Tôi vừa vẽ một bức tranh xong, muốn mời anh Công Tôn nhận xét.”
Lý Phàm mỉm cười nói.
“Ha ha ha, anh còn có thể vẽ tranh được à, anh đừng sĩ nhục hai từ vẽ tranh này.” Công Tôn Quân khinh thường nói.
Cố Thiệu Huy trừng mắt nhìn Lý Phàm, liếc nhìn nói: “Cậu đừng có làm rộn chuyện ở đay nữa, mau đi làm chuyện của cậu đi, đừng đứng đây chướng mắt.
“Ba, ba để Lý Phàm nói hết câu được không, cứ xem anh ấy vẽ cái gì rồi lại nói sau.”
Cố Họa Y vội vàng nói đỡ cho Lý Phàm.
Vương Cẩn Mai trợn trắng mắt, khó chịu nói: “Vậy xem thử đi, xem xong rồi bảo nó biến đi.”