Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 631: AN TÂM ĐI THÔI 



"A!"

Thượng sư Đa Luân rú lên thảm thiết, trơ mắt nhìn bờ vai mình bị Lý Phàm đập cho sụp xuống.

Vì bờ vai phải bị thương nặng, toàn bộ cánh tay phải của thượng sư Đa Luân đã không còn sức lực, Kim Luân cầm trong tay keng một tiếng rơi xuống đất.

Thượng sư Đa Luân đau đến hít thở không thông, hoàn toàn hoảng sợ, vẻ mặt cầu xin nói: "Đừng ra tay nữa, có chuyện gì từ từ nói, tất cả đều do Quý Hổ giở trò, tôi chỉ là đồng lõa mà thôi."

Advertisement

Trong lòng thượng sư Đa Luân hết sức căm hận Quỷ Hổ, nếu không phải trước đó Quý Hổ cứ đòi gây sự thì Thượng sư Đa Luân cảm thấy mình sẽ không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.

Lúc này một cánh tay đã bị Lý Phàm phế đi, đến cả dũng khí chạy trốn thượng sư Đa Luân cũng không có. Phương Nhược Tuyết nghiến chặt răng, cơ thể mềm mại khẽ run rẩy, nhìn Lý Phàm với ánh mắt đầy căm thù.

Nhưng nỗi sợ hãi khiến hai chân cô nhũn ra, lúc này căn bản không có khả năng dịch chuyển bước chân, dù tiến lên hay đào tẩu, Phương Nhược Tuyết đều không làm được.

Lý Phàm liếc mắt nhìn Phương Nhược Tuyết, sau đó hỏi thượng sư Đa Luân: "Phương Nhược Tuyết đã xảy ra . chuyện gì? Tại sao bây giờ cô ấy lại biến thành như vậy?"

"Là Quỷ Hổ, Quỷ Hổ đã dùng bí thuật tẩy não cô ta, từ giờ trở đi Phương Nhược Tuyết chỉ căm hận anh, sẽ coi anh là kẻ địch diệt môn"

Thượng sư Đa Luân không dám giấu diếm bất kỳ chuyện gì, lập tức nói hết những gì mình biết ra. Nghe vậy, Lý Phàm nhíu mày, suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể giải cứu Phương Nhược Tuyết.

Nhưng mà anh không biết Quý Hổ đã dùng phương pháp gì, nên không thể nghĩ ra được cách ứng phó, hơn nữa Quỷ Hổ đã bị đánh chết, càng không thể hỏi được gì tự miệng hắn ta nữa.

"Bí thuật của Quý Hổ được thi triển như thế nào? Hoặc là hắn ta có nói mình đã dùng bí thuật gì hay không?" Lý Phàm vẻ mặt u ám hỏi.

Thượng sư Đa Luân lắc mạnh đầu: "Tôi nhìn thấy Quỷ Hổ đã đâm không ít ngân châm vào đầu cô ta, còn cái khác tôi cũng không biết.

Nhưng ngân châm sớm đã được Quý Hổ lấy ra, nên nếu anh định lấy ngân châm ra để cô ta khôi phục là không có khả năng."

Trong lòng Lý Phàm bỗng cảm thấy lạnh lẽo, lần này đúng là không dễ gì có thể cứu được Phương Nhược Tuyết. Khi Lý Phàm còn đang suy nghĩ nên làm cái gì, Phương Nhược Tuyết chợt như điên xông ra ngoài cửa biệt thự. "Nhược Tuyết, cô quay lại đây!" Lý Phàm hét lên.

Vì còn phải trông chừng thượng sư Đa Luân, nên Lý Phàm cũng không trực tiếp đuổi theo ra ngoài.

Nhưng Phương Nhược Tuyết dường như không nghe được tiếng hét của Lý Phàm, nhanh chóng lao ra khỏi biệt thự, sau đó bóng dáng biến mất trên con đường dưới núi.

Lý Phàm nhíu mày, một tay nắm lấy cổ thượng sư Đa Luân: "Tốt nhất ông hãy thành thật một chút, nếu dám giở trò, đừng trách tôi bóp chết ông"

"Không dám không dám, tôi tuyệt đối không dám giở trò" Thượng sư Đa Luân căng thẳng nói. Lý Phàm mang theo thượng sư Đa Luân xông ra ngoài, muốn đuổi Phương Nhược Tuyết trở về. Nhưng khi Lý Phàm vọt tới đường vòng quanh núi, thì Phương Nhược Tuyết đã hoàn toàn mất tung tích. "Tại sao có thể như vậy, với tố chất cơ thể cô ấy, không thể chạy nhanh như vậy được, hơn nữa dù cô ấy có chạy nhanh nữa, cũng không thể chạy nhanh đến mức mất hết dấu vết."

Lý Phàm nghi ngờ quan sát xung quanh, nhưng trong rừng cây xung quanh không hề có bóng dáng Phương Nhược Tuyết, dường như Phương Nhược Tuyết đã biến mất vào một thời không khác.

Thượng sư Đa Luân vô cùng hoảng hốt, âm thanh có chút run rẩy nói: "Tại sao tôi cảm giác không đúng lắm, anh Lý, xin anh hãy thả tôi ra được không.

Chỉ cần anh thả tôi, tôi sẽ lập tức trở về, tuyệt đối không xuống núi một bước, sau này ngày đêm đều tụng kinh cầu phúc cho anh, lần này tôi đã nhận thức sâu sắc được sai lầm.

Thân là người xuất gia, tôi không nên phạm tham niệm, oán niệm, thật là sai lầm quá lớn, tôi muốn trở về ngoan ngoãn sám hối." Lý Phàm nhìn thượng sư Đa Luân, cười nói: "Xem một bên bả vai của ông đã gãy có chút không dễ nhìn, hay là để tôi làm gãy nốt bên bả vai còn lại của ông nhé, cân xứng rồi ông lập tức có thể trở về, cũng coi như là dạy cho ông

một bài học nhỏ."

Thượng sư Đa Luân vẻ mặt đau khổ nhìn Lý Phàm, rất muốn cò kè mặc cả một phen, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, cảm thấy nếu còn cò kè mặc cả với Lý Phàm, sợ là không còn mạng trở về.

"Được! Mời anh Lý cho tôi một bài học." Dứt lời, thượng sư Đa Luân nhắm nghiền hai mắt, chờ Lý Phàm đánh gãy nốt bả vai trái của mình.

Lý Phàm nhìn Thượng sư Đa Luân, nhưng không tiếp tục ra tay với ông ta, mà quay người đi về phía biệt thự. . Thượng sư Đa Luân nhắm mắt lại đợi mấy giây, nhưng không thấy Lý Phàm tấn công, không khỏi tò mò hé mắt ra. Nhìn ngó xung quanh không hề nhìn thấy bóng dáng Lý Phàm, thượng sư Đa Luân chợt cảm thấy có chút hồ đồ.

"Chuyện gì xảy ra thế này? Sao đêm nay lại kỳ quái như thế? Được rồi, cứ đi trước đã, bằng không bây giờ trong lòng không yên, thậm chí ngay cả thuật bói toán cũng không linh nghiệm nữa, đây cũng không phải là nơi người có thể ở lại"

Thượng sư Đa Luân lẩm bẩm một câu, phi thân chạy như điên xuống phía dưới núi.

Sau khi thượng sư Đa Luân rời đi không bao lâu, một bóng đen chạy ra từ trong rừng cách đó không xa, trong tay bóng đen đó còn mang theo một người, rõ ràng là Phương Nhược Tuyết đã hôn mê.

Bóng đen mang theo Phương Nhược Tuyết hôn mê bay lên đường vòng quanh núi, chạy như điên xuống dưới núi. Lý Phàm đứng trên ban công biệt thự, lặng lẽ nhìn theo bóng đen mang theo Phương Nhược Tuyết biến mất.

Sở dĩ anh tha cho Thượng sư Đa Luân là vì anh định dùng thượng sư Đa Luân làm mồi nhử, dù sao sự biến mất của Phương Nhược Tuyết quá mức kỳ lạ.

Nhưng lúc này nhìn thấy bóng đen kia mang theo Phương Nhược Tuyết rời đi, Lý Phàm mới biết được vừa rồi mình đã đoán sai.

Không hề có ai giết Phương Nhược Tuyết, xem ra bóng đen kia cũng không định làm gì Phương Nhược Tuyết.

Nhưng rốt cuộc bóng đen đó là ai, có quan hệ như thế nào với Phương Nhược Tuyết? Nếu nói bóng đen đó là đến bảo vệ Phương Nhược Tuyết, vậy tại sao hắn không xuất hiện khi nhà họ Phương bị giết?

Trong lòng Lý Phàm nảy ra vô số nghi vấn.

Nhưng Lý Phàm mau chóng đè nghi vấn trong lòng xuống, sau khi dọn sạch vết máu trong nhà, anh mang thi thể Quỷ Hổ ra khỏi biệt thự.

Sau khi nhét thi thể Quý Hổ vào trong xe, Lý Phàm lái xe đi thẳng đến nhà họ Phương. Nếu đã giúp mấy người Phương Kỳ báo thù, tất nhiên phải dùng thi thể Quý Hổ đi bái tế bọn họ. Biệt thự nhà họ Phương đã bị dán giấy niêm phong, dù sao nơi này cũng đã xảy ra án mạng thảm khốc.

Nhưng những giấy niêm phong này cũng không làm khó được Lý Phàm, Lý Phàm tìm cửa sổ mở ra đi vào, đặt thi thể Quý Hổ trong đại sảnh biệt thự.

"Phương Kỳ, tôi không muốn chuyện này liên luỵ đến nhà họ Phương các người, nhưng tôi đã giết Quý Hổ báo thù cho các người, các người trên trời có linh cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Còn về Phương Nhược Tuyết, tôi nhất định sẽ nghĩ cách tìm được cô ấy, cho cô ấy một cuộc sống tốt, mọi người hãy yên tâm đi đi. Dù mọi người đi đến thế giới khác, hay chuyển thể đầu thai, đều có thể an tâm lên đường rồi".

Lý Phàm vừa dứt lời, trong phòng khách thổi lên một cơn gió lạnh, sau khi rít một hồi thì tự động ngừng lại, mà thi thể Quý Hổ trên mặt đất bắt đầu thối rữa, biến thành một vũng máu.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv