Cả người hòa thượng Pháp Trí run lên, giọng nói của Trương Đức Võ khiến ông hòa thượng cảm giác như mình bị lấy mất mạng.
Hòa thượng Pháp Trí vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Long Hậu và nói: “Bần tăng, bần tăng bằng lòng dẫn dắt chúng tăng trên dưới chùa Linh Sơn ngày đêm cầu phúc cho thí chủ, cầu cho thí chủ được Phật tổ che chở, mọi chuyện đều thuận theo ý mình.”
Đây là những lời sáo rỗng tốt nhất mà hòa thượng Pháp Trí có thể nghĩ ra, nếu không ông ta thật sự không còn cách nào để tiếp tục qua mắt đối phương nữa.
Để qua mặt đối phương, điều cơ bản nhất là biết rõ nội tình mọi chuyện, cho dù không biết rõ nội tình nhưng hòa thượng cũng có cách moi được những thông tin có ích một cách rất tự nhiên.
Nhưng khi đối mặt với Long Hậu, bà ta lên tiếng dằn mặt trước, làm loạn hết công thức của hòa thượng Pháp Trí, khiến ông ta không thể lấy ra được chút bản lĩnh nào.
Vẻ thất vọng thoáng qua khuôn mặt Long Hậu, bà ta còn tưởng rằng hòa thượng Pháp Trí có bản lĩnh gì đó có thể gỡ rối mọi chuyện.
Nhưng hiện giờ bà ta mới thấy, hòa thượng Pháp Trí cũng chỉ là một trùm gạt người lừa bịp, kiếm sống bằng cách giở trò qua mặt người khác.
Advertisement
“Những lời cầu phúc của các ông thật sự có tác dụng sao? Tôi muốn nghe ông nói thật.”
Giọng nói của Long Hậu lạnh như băng.
Trước trán hòa thượng Pháp Trí có những hạt mồ hôi to như hạt đậu, ông ta sợ hãi không yên: “Chuyện này, chuyện này còn phải xem Phật tổ có vui hay không, có người thắp hương cả đời cũng không được Phật tổ che chở. Có những người cả đời không thắp hương nhưng vẫn sẽ được che chở.”
“Vậy tôi là loại người nào?”
Đầu hòa thượng Pháp Trí gần như nổ tung, ông ta quỳ rạp xuống trước mặt Long Hậu: “Bần tăng thấy thí chủ chính là Bồ tát chuyển thế, nhất định sẽ bình an, vạn sự như ý.”
Hiện giờ hòa thượng Pháp Trí thật không còn chiêu nào khác, ông ta hoàn toàn không biết nên tiếp tục nói dối thế nào. Nếu làm không tốt, càng nói phiền phức càng lớn, như vậy chi bằng chịu thua ngay từ bây giờ.
Trương Đức Võ bĩu môi trong lòng thầm nghĩ hòa thượng Pháp Trí đúng là múa rìu qua mắt thợ, trước mặt Long Hậu mà cũng dám giở trò này, đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Long Hậu khẽ thở dài một tiếng, bà ta nhìn về phía Trương Đức Võ rồi nói: “Con bé họ Cố kia vẫn chưa tới sao?”
“Theo tin tức tôi vừa nhận được, cô ta vừa bước vào bảo điện Đại Hùng.”
“Gọi cô ta tới đây, để phương trượng chỉ dạy cho cô ta, tôi sẽ ở đằng sau bình phong theo dõi.”
“Vâng.”
Trương Đức Võ “vâng” một tiếng cung kính rồi lập tức liên hệ với đàn em để sắp xếp.
Long Hậu nhìn hòa thượng Pháp Trí đang quỳ trên mặt đất rồi nói: “Đợi một lát nữa con bé kia vào, ông liệu mà lừa nó. Nếu ông qua mắt được nó để nó tin ông thì tôi sẽ không tính toán chuyện vừa nãy với ông nữa.”
Để hòa thượng Pháp Trí lừa Cố Họa Y là một nước cờ của Long Hậu.
Nếu hòa thượng Pháp Trí có thể lừa được Cố Họa Y, nói không chừng về sau sẽ có ích, tệ nhất thì bà ta cũng thông qua hòa thượng Pháp Trí để nắm bắt tâm lý của Cố Họa Y.
Nếu như hòa thượng Pháp Trí thật sự cao tay, có thể khống chế được trạng thái tinh thần của Cố Họa Y thì là một chuyện càng tốt.
Cuối cùng hòa thượng Pháp Trí cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ông ta vẫn tự tin mình đối phó được với Cố Họa Y và sẽ thoải mái hơn rất nhiều so với việc đối mặt với Long Hậu.
“Xin thí chủ yên tâm, bần tăng sẽ dốc hết sức lực.”
“Ha ha.”
Long Hậu cười nhạt, đứng dậy đi tới ngồi sau tấm bình phong.
Trương Đức Võ cũng đi theo, đứng ra sau tấm bình phong, nói nhỏ: “Đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Cố Họa Y sẽ nhanh chóng tới đây thôi.”
Long Hậu ngả người tựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Trương Đức Võ đưa tay lên huyệt thái dương của Long Hậu, nhẹ nhàng xoa bóp cho bà ta.
Kẹt.
Cánh cửa phòng được đẩy ra, một hòa thượng trẻ tuổi đúng cúi đầu bên cạnh cửa nói: “Mời hai thí chủ vào trong, phương trượng của chúng tôi đang ở trong phòng rồi.
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng cùng bước vào phòng, nhìn hòa thượng Pháp Trí đang ngồi xếp bằng trên tấm nệm.
“A di đà Phật.”
Hòa thượng Pháp Trí nói một câu chào rồi nói tiếp: “Hai vị hữu duyên, mời ngồi.”
“Ông chính là phương trượng Pháp Trí?”Cố Họa Y đánh giá hòa thượng Pháp Trí một lượt từ trên xuống dưới.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh như không cùng khí chất cao tăng của ông, sự cảnh giác trong lòng Cố Họa Y dần buông xuống.
Dù sao khả năng diễn y như thật của hòa thượng Pháp Trí cũng khiến người khác nể phục. Trước đây, để lấy được lòng tin của những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu, những thiếu phụ lắm tiền, hòa thượng Pháp Trí đã tự luyện tập để bản thân trở thành một diễn viên.
Nếu nói về tài năng diễn xuất, trình độ của Pháp Trí nhất định đạt tới trình độ Ảnh đế, ăn đứt những ngôi sao mới nổi.
“Chính là bần tăng.”
“Xin chào phương trượng, không ngờ lại được quen biết với phương trượng.”
Cố Họa Y nói chuyện vẫn hơi câu nệ.
Bản thân cô đang đứng trong chùa, lại đứng trước mặt một vị hòa thượng có thân phận cao quý nhất trong chùa, trong lòng Cố Họa Y cảm giác như mình đang được gặp tổng giám đốc của một công ty.
Trần Hiểu Đồng lại có vẻ không quan tâm lắm, cô ta đảo mắt nhìn cách bày biện bên trong căn phòng.
Lúc liếc nhìn qua tấm bình phong, ánh mắt cô ta lóe lên cảm giác khó hiểu.
Trong phòng của hòa thượng mà cũng có bình phong sao?
Trần Hiểu Đồng cố gắng suy nghĩ, tự nhiên trong đầu cô ta hiện lên cảnh tượng trong phim hoạt hình Nhất Hưu, hình như ngôi chùa mà hòa thượng trong bộ phim đó ở cũng có bình phong.
Cô ta cứ suy nghĩ, suy nghĩ như vậy, rồi tâm tư nghĩ đến chuyện của Lý Phàm. Cô ta suy nghĩ đến mất hồn.
Hòa thượng Pháp Trí nhìn thấy sự câu nệ của Cố Họa Y nên mỉm cười nói: “Thí chủ không cần quá căng thẳng, gặp được nhau là do duyên. Hôm nay thí chủ đến chùa Linh Sơn hẳn là đã có một mối duyên rất lớn với nơi này.
“Bần tăng thấy ấn đường thí chủ hồng hào, hẳn là gần đây có nhiều chuyện tốt xảy ra với thí chủ, nhưng màu xanh đen ẩn hiện cho thấy thịnh cực tất suy.” Hòa thượng Pháp Trí bắt đầu phần gạt người của mình.
Trong lòng Cố Họa Y xóc nảy vì câu nói của hòa thượng Pháp Trí đã nói trúng nỗi lo lớn nhất trong lòng cô.
“Tôi còn muốn hỏi phương trượng, rốt cuộc thịnh cực tất suy sẽ như thế nào?”
Cố Họa Y vội vàng hỏi theo.
“Theo những gì bần tăng nhìn thấy, chuyện “thịnh cực tất suy” này sẽ xảy ra với chồng cô. Nếu muốn tránh khỏi kiếp nạn này, để chồng của thí chủ được bình an, người đó rất cần dũng cảm lùi lại vào những thời điểm quan trọng nhất, an hưởng niềm vui trong sự thiếu thốn mới là chân lý.”
Hòa thượng Pháp Trí nói xong rồi lại cúi đầu xuống, miệng không ngừng lầm rầm niệm kinh.
Cố Họa Y suy nghĩ về những lời của hòa thượng Pháp Trí, cô dơ dự một lát rồi mới hỏi: “Dũng cảm lùi lại là có ý gì? Kiếp nạn sắp tới sẽ là một kiếp nạn thế nào?”
“A di đà Phật, bần tăng đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ, không thể tiếp tục thêm được nữa. Về sau nếu thí chủ có chuyện khó khăn có thể tới tìm tôi. Hòa thượng Pháp Trí tạo ra những huyễn hoặc rất đúng lúc.
“Chuyện này, xin phương trượng chỉ dẫn tôi thêm một chút nữa, nếu không tôi rất lo lắng.”
“Trước khi mưa tới gió sẽ nổi lên bây giờ, đến lúc đó thí chủ sẽ tự biết thôi, bây giờ cơ duyên vẫn chưa tới, bần tăng không thể nói nhiều, xin thí chủ về cho.”
Trần Hiểu Đồng bĩu môi, kéo Cố Họa Y đi: “Chị Họa Y, chúng ta đi trước đi, lần sau chúng ta đem theo nhiều tiền công đức hơn nữa, hòa thượng không thấy tiền công đức thì không chịu mở miệng nói đâu.”
“A di đà Phật, lời này của thí chủ thật sai trái thay, bần tăng cũng chỉ muốn kết một mối thiện duyên mà thôi.”