Mặt trăng vằng vặc giữa trời, 2h30 sáng lão trộm Lưu đẩy cửa xe ra, bước xuống khỏi chiếc xe thương vụ.
Ông ta bước nhanh thoăn thoắt, cảnh giác như một con báo đang săn mồi, bước nhanh tới trước cửa tòa đơn nguyên.
Ông ta lấy tấm thẻ vạn năng đã được chuẩn bị từ trước, kẹp nó vào ngón trỏ và ngón giữa, đưa tới trước cánh cửa cấm.
Tít.
Cánh cửa cấm vang lên một tiếng, ngay sau đó cánh cửa tòa đơn nguyên được đẩy ra, lão trộm Lưu nhanh như chớp đi vào bên trong tòa nhà.
A Hổ nhìn qua cánh cửa xe thấy lão trộm Lưu đã lẻn được vào bên trong tòa nhà, nheo mắt nói: “Thân thủ của lão trộm này đúng là không tồi nhưng chúng ta cũng vẫn phải đề phòng, nhỡ đâu ông ta phạm phải sai lầm gì thì chúng ta sẽ phải là người hoàn thành nốt nhiệm vụ này.”
“Anh Hổ, anh cứ dặn dò, anh nói anh em phải làm thế nào chúng em nhất định sẽ làm như thế.”
“Tổ 1 và tổ 2 cảnh giới phía trước và phía sau tòa nhà, tổ 4 ở lại trên xe, tổ 3 theo tôi đi vào bên trong. Nếu lão trộm Lưu thất bại, tôi và tổ 3 sẽ tấn công vào đó.”
Advertisement
“Vâng!”
Các tổ chiến đấu bắt đầu hành động theo những gì A Hổ đã dặn dò.
A Hổ dẫn theo bốn người của tổ 3, bước nhanh về phía tòa nhà.
Cùng lúc đó, lão trộm Lưu đã dùng chiếc chìa khóa vạn năng mở được cánh cửa phòng và nhẹ nhàng đẩy nó ra.
Cánh cửa hở ra một khe nhỏ để lão trộm Lưu có thể lách người được vào trong, ông ta lách người đi vào rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa lại như cũ.
Lão trộm Lưu nhắm mắt ba giây rồi mới từ từ mở ra để hai mắt thích ứng được với ánh sáng trong phòng.
Vì có lớp rèm che nên căn phòng rất tối, ánh trăng không thể chiếu được vào bên trong, không gian đen đặc như hũ nút.
Lão trộm Lưu bật đèn pin lên, soi quanh một lượt hành lang, ánh mắt ông ta để ý tới căn phòng ở góc trong cùng.
Đến khi lão trộm Lưu đang rón rén bước vào trong thì tự nhiên cảm thấy dưới chân mình có gì đó không đúng lắm.
Cảm giác dính dấp dưới chân khiến ông ta có dự cảm không lành.
Ông ta cúi đầu, dùng đèn pin soi thử, chỉ thấy bên dưới có một lớp chất dính gần như trong suốt.
Ông ta khẽ nhấc chân lên, đế giày bên phải kéo lên rất nhiều sợi tơi, là keo dính, chỉ cần giẫm phải là sẽ dính vào gót giày.
Nếu đứng nguyên tại chỗ không động đậy, e rằng mười mấy hai mươi phút sau, đế giày và lớp keo sẽ dính chắc lấy nhau.
“Mẹ kiếp!”
Lão trộm Lưu chửi thầm một câu rồi nhanh chóng cởi giày ra, đi chân tất lùi lại về sau.
Có mai phục.
Nhất định là có mai phục.
Trong nhà của người bình thường sao có thể có những đồ vật như vậy được? Chỉ có một khả năng đối phương biết có trộm sẽ tới nên mới dùng thứ này để phòng bị.
Lão trộm Lưu lo lắng nhìn xung quanh, cảm thấy cả gian phòng khách đều ngập trong sát khí.
Ông ta cầm đèn pin soi sang trái rồi sang phải nhưng trong phòng khách không có một ai, hoàn toàn không có chuyện đang có người mai phục.
Không lẽ ông ta đã nhầm sao?
Lão trộm Lưu tự nghi ngờ bản thân, rồi tự khẳng định nhất định bản thân không thể sai được.
Lão trộm Lưu đã làm trộm bao nhiêu năm nay, trực giác của ông ta luôn rất nhạy cảm và chưa từng xảy ra sai sót.
Đúng lúc lão trộm Lưu còn đang hoài nghi mình, Lý Phàm đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng ông ta như một bóng ma.
“Ông đang tìm tôi sao?”
Giọng nói của Lý Phàm lờ mờ thoảng qua, trong bóng đêm càng trở nên kỳ lạ.
Cả người lão trộm Lưu trở nên nhạy cảm, ông ta không quay đầu lại phía sau mà lao lên phía trước hai bước rồi mới quay người nhìn về vị trí ban nãy.
Kinh nghiệm nhiều năm làm trộm dạy ông ta phải làm như vậy, khi đằng sau xuất hiện những âm thanh lạ, nếu vội vàng quay về phía sau, nhất định sẽ xảy ra những chuyện bất trắc.
Phải lao lên phía trước hai bước, kéo giãn khoảng cách với đối phương ở phía sau rồi mới quay đầu lại, đây mới là cách làm chính xác.
Lão trộm Lưu quay người lại nhìn thấy Lý Phàm, cả người ông ta nổi da gà. Cảm giác lạnh thấu xương từ xương cụt xông thẳng lên đỉnh đầu ông ta.
Lão trộm Lưu dám khẳng định từ khi vào cửa cho tới giờ ông ta không hề phát hiện ra bất cứ ai trong phòng khách.
Nhưng lúc này, người này như loài ma quỷ, không biết xuất hiện phía sau ông ta từ khi nào?
Lão trộm Lưu càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, ông ta run rẩy nói: “Anh… là người hay là ma?”
“Ông nghĩ xem?”
Lý Phàm nói đầy thản nhiên, rồi cả người lao thẳng tới trước mặt lão trộm Lưu bằng một tốc độ kinh khủng, hành động chỉ diễn ra trong một chớp mắt.
Trong lòng lão trộm Lưu càng hoảng loạn, chân ông ta mềm nhũn, quỳ sụp xuống trước mặt Lý Phàm.
Trước đây, lão trộm Lưu từng nghe qua không ít những chuyện kỳ lạ, thậm chí chính bản thân ông ta từng một gặp phải một chuyện rất kỳ lạ.
Lão trộm Lưu cảm thấy khi phải đối mặt với những đối thủ không rõ ràng như vậy thì cách giải quyết tốt nhất là đầu hàng.
“Đại tiên tha mạng!”
Lão trộm Lưu thấp giọng nói.
Người này không những biết trước ông ta sẽ tới mà còn quay ông ta như chong chóng trong lòng bàn tay nên lão trộm Lưu cho rằng Lý Phàm nhất định là một đại tiên nào đó trong truyền thuyết.
Gò má Lý Phàm giật giật, anh không ngờ ông ta lại nghĩ mình là đại tiên. Anh chỉ định hù dọa lão trộm Lưu một chút nhưng không ngờ lão già trước mắt lại sợ hãi quá mức.
“Ai sai ông tới? Sai ông tới là để lấy trộm ngọc long bích quý giá sao?”
Lý Phàm nói đúng theo những gì đã chuẩn bị trước.
Lão trộm Lưu sợ hãi gật đầu: “Đúng, đúng vậy, là Trương Đức Võ sai tôi tới đây, đúng là ông ta muốn tôi lấy trộm ngọc long bích
“Ha ha, bổn đại tiên ta đã tính ra được chuyện này từ lâu vậy nên mới cố tình tặng ông cơ duyên này vào tối nay.”
Lý Phàm nói xong, tự nhiên cả người anh bay lên.
Lão trộm Lưu nhìn bóng người Lý Phàm vô cùng kinh ngạc, nhanh như chớp, anh đã xuất hiện ở căn phòng trong góc trong cùng. Ngay sau đó, bóng người Lý Phàm đang đứng trước cánh cửa đột nhiên biến mất trong khi cánh cửa phòng vẫn khóa rất chặt.
“Má, đúng là một vị đại tiên.”
Lão trộm Lưu kinh ngạc kêu lên, cảm thấy Lý Phàm nhất định đã sử dụng một cách thức huyền bí nào đó để đi xuyên từ bên ngoài vào trong phòng.
Lão trộm Lưu sợ hãi, lo lắng không yên dập đầu về hướng Lý Phàm đã mất tích, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó, giống như đang cầu xin Lý Phàm tha cho tội lỗi của mình.
“Xin đại tiên tha lỗi cho tôi, lão Lưu tôi biết sai rồi. Tôi cũng không còn cách nào khác, tôi sống nhờ dưới tay của Trương Đức Võ nên không thể không làm việc cho ông ta, tôi xin ngài tha thứ cho tôi.”
Lúc lão trộm Lưu vẫn còn đang lẩm bẩm gì đó, bóng của Lý Phàm lại bay tới xuất hiện trước mặt ông ta.
Lão trộm Lưu nhìn Lý Phàm xuất hiện bất chợt, càng thêm thành khẩn và hối lỗi.
“Đại tiên, lão Lưu tôi biết sai rồi, xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho tôi. Ngài tha cho lão Lưu tôi một con đường sống, tôi nhất định sẽ đi thẳng không bao giờ quay lại nữa, cũng không về chỗ của Trương Đức Võ nữa. Cầu xin đại tiên, xin ngài tha cho tôi.”
Khóe miệng Lý Phàm hơi cong lên, không ngờ kế hoạch anh nghĩ ra lại có hiệu quả tốt như vậy, dọa lão trộm Lưu sợ hãi thành ra như vậy.
“Nhất định là tôi sẽ thả ông đi, nhưng ông phải quay về chỗ của Trương Đức Võ vì tôi sẽ đưa ngọc long bích cho ông để ông đưa cho ông ta. Tôi muốn thông qua ông ta để làm một số chuyện.
Lý Phàm lạnh lùng nói.