Trên đường trở về, Khang Văn Hân vừa lái xe, vừa hưng phấn nói: "Sư phụ, vừa rồi con nhận được tin nhắn của tài khoản ngân hàng, chín nghìn sáu trăm tỷ! Đây là lần đầu tiên con kiếm được hơn nghìn tỷ dựa vào năng lực của mình đấy!"
Mặc dù Khang Văn Hân là cậu ấm nhà giàu, cùng từng làm qua mấy hạng mục đầu tư vài nghìn tỷ, thậm chí hàng chục nghìn tỷ, nhưng mà những hạng mục đó, cơ bản đều là nhà họ Khang dùng để rèn luyện anh ta, cho nên phái anh ta đi đầu.
Nói trắng ra thì Khang Văn Hân đi để tượng trưng, tất cả mọi thứ đều được các cấp dưới tinh anh làm xong. Nói chung thì Khang Văn Hân không làm được gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là ký tên mà thôi.
Trong quá khứ, Khang Văn Hân cũng làm vài hạng mục nhỏ, cũng kiếm được tiền lời, mà chỉ được bảy trăm bốn mươi tỷ thôi.
Lần này thoáng cái liền kiếm được hơn chín nghìn tỷ, sao Khang Văn Hân không kích động cho được.
Trần Hiểu Đồng nhếch miệng, khinh thường nói: "Dựa vào năng lực của anh kiếm tiền? Nếu không có anh Lý Phàm thì anh có thể kiếm được cái gì chứ? Sợ là cả cái quần lót của anh cũng phải bỏ ra."
Trần Hiểu Đồng như giội một chậu nước lạnh lên đầu Khang Văn Hân, làm cho nhiệt huyết mới dâng trào trong người anh ta lập tức tắt ngóm.
Advertisement
"Hiểu Đồng, cô nói đúng, đều là vì có sư phụ mới có thể kiếm được số tiền này, vừa rồi là tôi đắc ý quên mình."
"Vậy mới đúng chứ, người phải nhận rõ chính mình, nếu không thì dễ tự kiêu."
Trần Hiểu Đồng nói xong thì ôm lấy cánh tay Lý Phàm.
"Anh Lý Phàm, anh thấy em nói có đúng không? Vừa rồi Khang Văn Hân nổ quá, nhưng mà em đã kéo thần hồn của anh ta về rồi."
Trần Hiểu Đồng đắc ý ngẩng đầu lên, trên mặt mong chờ được khen ngợi.
Lý Phàm có hơi co cánh tay, muốn rút khỏi cái ôm của Trần Hiểu Đồng.
Phát hiện được ý đồ của Lý Phàm, Trần Hiểu Đồng càng thêm dùng sức ôm lấy cánh tay Lý Phàm, đồng thời ngước cằm lên, ngây thơ nhìn Lý Phàm.
"Anh Lý Phàm, anh cho em ôm cái đi, để cho em được trải nghiệm cảm giác an toàn một chút, đợi lát nữa trở về là em chỉ được nhìn chứ không được ôm rồi."
Trần Hiểu Đồng xuất ra hết cả vốn liếng để nũng nịu.
Trán Lý Phàm nổi đầy vạch đen, dùng sức xoa trán: "Có thể bình thường chút không? Cô mà còn vậy nữa là tôi đuổi cô ra ngoài thật đấy."
"Hu hu hu, người ta đáng thương quá, sao anh có thể đuổi người ta đi được chứ? Người ta có thể giặt quần áo, nấu cơm cho anh mà."
Giọng của Trần Hiểu Đồng cực kỳ điệu, đơn giản giống như những người đẹp thục nữ bình thường.
Cho dù là Lý Phàm cũng có hơi không chịu nổi, nhắm mắt lại nói: "An tĩnh chút, tôi muốn yên tĩnh."
"Tại sao muốn yên tĩnh? Yên tĩnh là ai? Hay là em đổi tên thành Yên Tĩnh nhé, như vậy anh có thể muốn em."
Sau khi nói xong, Trần Hiểu Đồng liền cười một cách si mê.
Đối mặt với cây hoa si Trần Hiểu Đồng, Lý Phàm cũng hết cách. Cho dù mềm mỏng hay là cứng rắn đều không có tác dụng với Trần Hiểu Đồng.
Khang Văn Hân mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng hướng tim, giả bộ không biết gì cả, cực kỳ chăm chú lái xe.
Tốc độ xe không nhanh không chậm, hơn nửa giờ là trở về nhà.
Nhìn thấy cửa lầu gần trong gang tấc, Trần Hiểu Đồng nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ buông lỏng Lý Phàm ra.
Đã đến cửa nhà rồi, còn ôm Lý Phàm thì không thích hợp, nếu để cho Cố Họa Y hiểu lầm thì mới là chuyện nguy hiểm.
Trong ý thức của Trần Hiểu Đồng, có thể không sợ Lý Phàm nhưng nhất định phải sợ Cố Họa Y.
"Sư phụ định xử lý chín nghìn sáu trăm tỷ kia thế nào?"
Khang Văn Hân thấy Lý Phàm muốn xuống xe, thế là hỏi một câu.
"Không phải cậu muốn làm câu lạc bộ xe đua à? Dùng số tiền này làm vốn khởi động đi, bên tập đoàn Họa Vân Y còn vài mảnh đất trống, có thể chuyển cho cậu là sân bãi."
Lý Phàm thuận miệng nói.
Lúc trước Lý Phàm lấy được, cũng bạo tay cắt ra một vùng lớn. Bây giờ đất trống còn rất nhiều, phân cho Khang Văn Hân một mảnh, cũng có thể giúp anh ta tiết kiệm chi phí, bằng không sẽ phải tốn một số tiền lớn.
"Cảm ơn sư phụ, con nhất định sẽ kinh doanh tốt câu lạc bộ này, xem như sự nghiệp kinh doanh suốt đời!" Khang Văn Hân nghiêm túc nói.
Lý Phàm cười khoát tay, dẫn theo Trần Hiểu Đồng đi vào cửa lầu.
Về đến nhà, Cố Họa Y đang ngồi xem ti vi với bố mẹ, nhìn thấy Lý Phàm về, trên mặt cô liền lộ ra nụ cười.
"Nhanh qua đây, anh dạy Khang Văn Hân thế nào rồi?"
Cố Họa Y tò mò hỏi.
Lý Phàm đi tới ngồi xuống bên người Cố Họa Y: "Tạm được, Khang Văn Hân có chút cơ sở, nhưng mà thiên phú chung chung, sau này thành tựu của cậu ta vẫn sẽ có hạn, nhưng mà bây giờ cậu ta bắt đầu mở câu lạc bộ đua xe, cũng coi như kéo dài giấc mộng của cậu ta."
Vương Cẩn Mai nghe chăm chú, sau đó nhìn chằm chằm Lý Phàm hỏi: "Lý Phàm, tập đoàn Họa Vân Y xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu có mặt mũi lớn thế?"
"Không phải con có mặt mũi lớn, chỉ có thể nói là may mắn, vừa hay tập đoàn Họa Vân Y có thông báo tuyển dụng tổng giám đốc, con liền nhân dịp đề cử Họa Y, cũng do tố chất của Họa Y quá nổi trội, mới có thể cầm được chức vị này."
Lý Phàm đáp mà mặt không đỏ, tim không đập.
Vương Cẩn Mai nghi ngờ nhìn Lý Phàm, cứ cảm thấy Lý Phàm lúc này không giống như Lý Phàm mình biết.
Đây vốn là một tên cực kỳ vô dụng mà!
Sao có thể hỗ trợ đề cử Cố Họa Y đi làm tổng giám đốc chứ!
Trong lòng Vương Cẩn Mai cực kỳ ngạc nhiên, sau ngạc nhiên là nghi hoặc tràn đầy, càng nghĩ càng thấy nghĩ không ra.
"Cậu đừng nói với tôi mấy lời rỗng tuếch ấy nữa, tôi nghe người ta nói có một vị đại gia họ Lý thần bí đầu từ vào tập đoàn Họa Vân Y, cậu và vị họ Lý thần bí kia rốt cuộc có quan hệ gì? Chẳng lẽ là con riêng của người ta?"
Theo Vương Cẩn Mai nghĩ, chỉ khi Lý Phàm là con riêng của vị đại gia họ Lý thần bí đó thì mới cho chuyện này một lời giải thích hợp lý.
Lý Phàm ngẩn người, dở khóc dở cười nhìn Vương Cẩn Mai.
Đây đều là chuyện gì vậy? Không ngờ mình lại thành ba của mình luôn rồi?
"Người họ Lý trên đời nhiều lắm, sao có thể dính líu quan hệ gì với con? Con thực sự không biết vị đại gia họ Lý kia, con thông qua Tiền Phúc đề cử Họa Y đó."
Lý Phàm vẫn ụp vung nồi cho Tiền Phúc, dù sao bây giờ cái gì Lý Phàm cũng thể thừa nhận, có vấn đề gì cứ đá cho Tiền Phúc là được, hẳn Tiền Phúc cũng không ngại.
Vương Cẩn Mai hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Lý Phàm.
"Cậu cứ giả vờ cho tôi đi. Nếu người kia là ba ruột của cậu thì cứ nhận người ta đi, sau này Họa Y cũng có thể danh chính ngôn thuận hướng hào quang trên người cậu."
Cố Họa Y nhìn hai người có chút xấu hổ, nhẹ nhàng kéo tay Vương Cẩn Mai.
"Mẹ chớ nói lung tung, sao có thể tùy tiện bảo Lý Phàm đi nhận cái gì. Vị đại gia Lý kia không có bất cứ quan hệ nào với Lý Phàm, mẹ đừng đoán mò ở đây."
"Mẹ nói mò chỗ nào? Nếu như bọn họ không có quan hệ gì thì sao giải thích rõ ràng chuyện con lên làm tổng giám đốc. Họa Y, con phải biết suy tính một chút, dù sao con phải nghĩ nhiều thêm mới được."