CHƯƠNG 52: ANH CÓ CHUYỆN GIẤU EM
Tiếng quát khiến tất cả các khách mời và nhân viên phục vụ của Quan Nhana Đường đều đưa mắt nhìn sang.
Ngô Đạo Văn vội vã bước xuống từ trên tầng, nhìn thấy Cố Bội Sam dẫn theo người thô tục chửi mắng Lý Phàm như thế, đương nhiên trong lòng vô cùng giận dữ!
Đây là khách quý của ông chủ lớn đấy!
Phải tiếp đón một cách cẩn thận.
Sao đám người này lại dám làm thế chứ?!
“Giám… Giám đốc Ngô.” Mấy nhân viên phục vụ vội vàng cung kính đứng sang một bên.
Ngô Đạo Văn cũng đi tới, sắc mặt lạnh lẽo, quan sát Cố Bội Sam kiêu ngạo mấy lần, sau đó xoay người cung kính nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, cậu không bị làm phiền chứ?”
Cậu Lý?
Ngộ Đạo Văn cung kính với Lý Phàm như thế, đương nhiên khiến trong sảnh trở nên xôn xao!
Lúc này Cố Bội Sam giống như con mèo xù lông vậy, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Advertisement
Anh ta mà là cậu Lý ư?
Đùa gì thế!
“Này, ông là ai vậy, tôi nói chuyện với tên con rể vô dụng của nhà họ Cố tôi thì thế nào? Ông nghĩ mình là ai mà dám quát tôi hả?”
Cố Bội Sam nổi tính tiểu thư, khó chịu nói.
Người đàn ông trung niên trước mắt bị ngốc à?
Nghĩ sao mà lại cung kính với tên vô dụng như Lý Phàm như thế chứ, buồn cười!
Nhưng cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt khiếp sợ.
Chuyện gì vậy?
Cố Bội Sam cũng bối rối, mình trông rất đáng sợ sao?
Lúc này, người đẹp con nhà giàu ở sau lưng cô ta vội vàng tiến lên, kéo lấy tay Cố Bội Sam, nhỏ giọng nói: “Bội Sam, cậu điên rồi, ông ấy là giám đốc lớn của Quan Nhân Đường, Ngô Đạo Văn đấy!”
Ngô Đạo Văn?
Cố Bội Sam run lên, nhìn sang Ngô Đạo Văn, lập tức cảm thấy không ổn.
Không ngờ ông ta lại là giám đốc lớn của Quan Nhân Đường!
Ngô Đạo Văn, ngoài mặt là giám đốc lớn của Quan Nhân Đường, có chút địa vị và thân phận ở giới ẩm thực Hán Thành.
Nhưng lại chẳng mấy ai biết một thân phận khác của ông ta.
Đó chính là một trong bốn lão đại của thế giới ngầm Hán Thành, ông Ngô!
Người thế này luôn làm ăn đứng đắn, làm việc khiêm tốt, rất ít người xuất hiện trước mặt mọi người, nếu không phải chuyện quan trọng, bình thường sẽ không đi ra.
Cho nên cũng không có mấy ai biết một thân phận khác của Ngô Đạo Văn, nhưng người biết chắc chắn không phải người bình thường.
Rất rõ ràng là Cố Bội Sam không biết.
Lúc này, cô ta còn nghiêm túc quan sát Ngô Đạo Văn, tuy có hơi hoảng loạn, nhưng vẫn chưa thể nói là sợ.
Chỉ là một giám đốc nhà hàng mà thôi, chẳng là cái thá gì cả.
Nhưng mà.
Lúc này, Ngô Đạo Văn xoay người lại, lạnh lùng nhìn Cố Bội Sam, kéo âu phục của mình nói: “Dám xỉ vả khách quý của tôi ngay trong nhà hàng của tôi như thế, cô là người đầu tiên đấy!”
Câu nói này mang theo ý nguy hiểm.
Người bên cạnh nghe thấy câu này đều thầm thấy run rẩy.
Nhưng cô gái Cố Bội Sam này hung dữ, nóng tính, còn là tiểu thư sống trong nhung lụa, đương nhiên sẽ bị bệnh công chúa, lập tức quát lên: “Sao hả, một giám đốc nhà hàng nho nhỏ thôi mà, có gì đặc biệt chứ? Thật là có mắt như mù, tên nghèo rớt mồng tơi sau lưng ông cũng được xem là khách quý à? Đừng đùa nữa, anh ta chỉ là một con chó được nhà họ Cố tôi nuôi, một con chó vẫy đuôi xin ăn thôi, chúng tôi mới là khách quý của ông, chúng tôi đều mới đi xuống từ trên vườn treo đấy, chẳng lẽ ông muốn đắc tội chúng tôi vì tên ngu xuẩn kia sao?”
Cố Bội Sam vẻ mặt kiêu ngạo, khoanh tay trước ngực, rất có khí thế.
Nhưng đám bạn sau lưng cô ta lại giống như quả cà phơi sương vậy, đều lùi về sau mấy bước.
“Bội Sam, đừng nói nữa, mau qua đây.”
Lúc này, một người đàn ông khá đẹp trai trong đó không ngừng nháy mắt với Cố Bội Sam.
Anh ta quen Ngô Đạo Văn, còn biết một thân phận khác của ông ta nữa, nhưng bây giờ anh ta không dám nói ra, vì Ngô Đạo Văn đang nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Ý chính là không được nhiều chuyện!
Cố Bội Sam cười ha hả nói: “Mọi người làm sao thế, sợ cái gì, tôi không tin một giám đốc nho nhỏ của Quan Nhân Đường mà thôi, chẳng lẽ còn dám ra tay đánh tôi vì tên vô dụng kia hay sao?”
Dứt lời, cô ta xoay người nhìn Ngô Đạo Văn bằng vẻ mặt chế giễu, sau đó gạt tay ông ta ra, đi đến trước mặt Lý Phàm, hống hách mắng: “Lý Phàm, rốt cuộc anh là cái thá gì chứ? Anh có tư cách gì xuất hiện trước mặt tôi hả? Bây giờ tôi ra lệnh cho anh phải quỳ xuống xin lỗi tôi, xin lỗi vì thái độ của anh khi nãy! Nếu không, anh nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ, Cố Họa Y cũng sẽ bị anh liên lụy đấy!”
Cố Bội Sam uy hiếp, lúc trước cô ta từng sử dụng chiêu này rất nhiều lần.
Mỗi khi cô ta gặp chuyện phiền lòng đều sẽ tìm đến Lý Phàm trút giận.
Lần nào cũng đều nói mấy câu uy hiếp này.
Nhưng hôm nay rõ ràng đã khác.
Lý Phàm siết chặt tay, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài nói: “Cũng vì thái độ của tôi nên tôi phải xin lỗi cô à?”
“Đúng thế! Tên rác rưởi như anh không có tư cách ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, càng không có tư cách tỏ thái độ đó với tôi!”
Cố Bội Sam giơ tay lên muốn tát một cái lên mặt Lý Phàm!
Chát!
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang vọng khắp sảnh lớn!
Xuýt!
Tất cả mọi người đều hít sâu.
Vì Lý Phàm vẫn đứng yên ở đó, trên mặt không hề xuất hiện dấu tay.
Còn Cố Bội Sam lại che mặt, một lúc lâu sau đó mới kịp phản ứng, tức giận gào lên với Ngô Đạo Văn: “Ông dám đánh tôi? Ông đánh tôi vì một tên nghèo rớt mồng tơi ư?”
Ánh mắt Ngô Đạo Văn vô cùng lạnh lẽo, quát lên: “Nếu đã vào nhà hàng của chúng tôi thì đều là khách của tôi, tôi chẳng cần biết cô là ai, dám gây sự ở đây, tôi nhất định sẽ không bỏ qua! Người đâu, đuổi bọn họ ra ngoài!”
Sau đó, có mấy bảo vệ xông vào, bắt lấy Cố Bội Sam đang la lối om sòm đuổi ra ngoài.
Mấy người con nhà giàu khác cũng vội vàng chạy ra ngoài.
Cố Bội Sam ngồi dậy từ dưới đất, ngã mà thấy đau mông.
Cô ta đứng dậy, mắng muốn khan cả cổ: “Ngô Đạo Văn, ông xong rồi, tôi là cô ba của nhà họ Cố đấy, một giám đốc nho nhỏ như ông lại dám làm thế với tôi, tôi sẽ kêu người đập bỏ cái quán nát của ông!”
Mắng rồi, Cố Bội Sam còn muốn xông lên, nhưng lại bị mấy người bàn bên cạnh ngăn lại.
Tên con nhà giàu khá điển trai khi nãy kéo lấy Cố Bội Sam, la lên: “Cô điên rồi! Ngô Đạo Văn không chỉ là một giám đốc thôi đâu, ông ta là một trong bốn lão đại của thế giới ngầm Hán Thành đấy!”
Câu này khiến Cố Bội Sam sửng sốt đứng khựng người lại.
“Còn đòi đập quán của ông ta? Một đầu của ông ta cũng đủ khiến nhà họ Cố của cô táng gia bại sản rồi!” Anh ta nói tiếp.
Cố Bội Sam hoảng hốt, trên mặt đầy vẻ khó tin, điên cuồng nói: “Anh nói cái gì? Sao có thể? Một trong bốn lão đạo của thế giới nhầm Hán Thành lại đánh tôi vì tên rác rưởi Lý Phàm kia á?”
Tên con nhà giàu kia nhíu mày, nhìn vào trong sảnh, cũng lắc đầu, nghi ngờ nói: “Có lẽ thật sự giống ông ta nói, bất kính với khách mời của ông ta là bất kính với ông ta, dù sao cũng mở cửa làm ăn, nếu có người đi đồn là khách đến đây ăn cơm bị đánh mắng thì sau này còn ai dám đến nữa? Trong lúc vô tình, cô suýt làm hỏng danh tiếng của Quan Nhân Đường người ta rồi, ném cô ra ngoài là nhẹ đấy. Nếu thật sự khiến Ngô Đạo Văn nổi nóng, có lẽ sẽ dìm cô xuống sông Hán luôn không chừng!”
Nghe thấy câu này, người Cố Bội Sam hơi run lên, mới nghĩ lại mà sợ.
Nhưng cô ta đã thầm tính món nợ này lên đầu Lý Phàm luôn rồi.
Tên rác rưởi đáng chết, đều tại anh nên mình mới đắc tội với nhân vật như vậy!
Cố Bội Sam tức giận quay đầu lắc mông rời đi.
Một bản nhạc đệm, không đáng nhắc tới.
Đợi đến lúc Lý Phàm về đến nhà, bố mẹ vợ đã ngủ, anh lén đi vào phòng ngủ, sau đó rón rén kéo chăn đềm từ gầm giường ra nằm dưới đất.
Cạch!
Đèn trong phòng ngủ đột nhiên mở lên.
Lý Phàm lập tức nhìn thấy Cố Họa Y mặc váy ngủ mỏng ngồi bên giường, hình như vẫn đang đợi anh.
Khỏi phải nói, dáng người của Cố Họa Y dưới ánh đèn lúc này thật sự vô cùng quyến rũ, trước nhô sau vểnh, trông như thần tiên vậy, làn da thì trắng như ngọc, đặc biệt là xương quai xanh và đôi chân, khiến Lý Phàm thoáng ngơ ngác.
“Về rồi à.” Cố Họa Ý nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Lý Phàm bình tĩnh mở chăn đệm ra, đáp một tiếng:“Ừm.”
“Chuyện hợp đồng của tập đoàn Vinh Khang và Quan Nhân Đường, anh có muốn giải thích với em không?” Cố Họa Y hỏi.
Mặc dù Lý Phàm đang trải chăn đệm ra, nhưng trong lòng lại rất sợ hãi!
Cố Họa Y nghi ngờ rồi sao?
“Không phải đã nói là công lao của Từ Thiên Hải rồi ư, vì sao em đột nhiên hỏi thế?” Lý Phàm cười giấu đi cảm giác bối rối trong lòng mình.
Cố Họa Y nói: “Lý Phàm, có phải anh giấu diếm em chuyện gì không?”
Đêm khuya, phòng ngủ, hai người đối diện nhau…