“Nếu đã là yêu cầu quá đáng thì tốt nhất là đừng nói ra, để tránh mọi người bất hòa, tôi tự vạch áo cho người xem lưng, cũng là vì không muốn dính líu đến bất cứ chuyện gì có liên quan đếnLý Phàm.”
Hàn Thế Kiệt từ chối thẳng thừng, làm Âu Dương Trí cũng suýt không nhịn nổi.
“Mọi người đều là đồng đạo trong giới võ lâm, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, chưởng môn Hàn từ chối dứt khoát quá rồi đó.”
“Không phải tôi dứt khoát, mà là vì tôi từng chịu thiệt, nếu đại sư Âu Dương nghe lời khuyên của tôi thì mau đi nhận thua với Lý Phàm, mặt mũi chỉ là thứ bên ngoài, cần gì phải vì giữ mặt mũi mà làm bản thân giảm thọ chứ.”
Hàn Thế Kiệt tận tình khuyên nhủ, hy vọng Âu Dương Trí suy nghĩ cẩn thận.
Âu Dương Trí rất bực bội, hừ lạnh đứng lên: “Nếu đã thế, vậy xin tạm biệt, sau này nếu có võ lâm đồng đạo đến, chưởng môn Hàn đừng trách vì sao tôi làm ông mất danh dự.”
“Ha ha ha, tôi không có danh dự gì, đại sư Âu Dương cứ việc tự nhiên.”
Hàn Thế Kiệt nói kiểu gì cũng không chịu, dù sao không muốn đáp lời Âu Dương Trí.
Âu Dương Trí hoàn toàn không biết làm sao phất tay rời đi, bảo các đệ tử lái xe đến gặp Lý Phàm.
Advertisement
Âu Dương Trí đang tức giận hoàn toàn quăng những băn khoăn khi nãy lên chín tầng mây, cảm thấy dựa vào danh dự và mặt mũi của ông, kiểu gì cũng có thể đè đầu Lý Phàm.
Cho dù Lý Phàm thật sự có sư môn, sư môn thật sự sẽ ra mặt cho anh, Âu Dương Trí nghĩ cùng lắm thì đến lúc đó làm lớn chuyện, làm tất cả đồng đạo trong võ lâm đến phán xét công bằng.
Cho dù như thế nào, Lý Phàm đánh gãy chân đệ tử của ông thì đã không có lý!
Khang Vĩnh Kiền mở ứng dụng chỉ đường chỉ huy đoàn xe chạy đi, mọi người nhanh chóng chạy đến quán ăn mà Lý Phàm nói.
Đó là một quán bán món cay Tứ Xuyên, đám Âu Dương Trí đi vào, lập tức lấp kín quán bán món cay Tứ Xuyên.
Ông chủ quán hơi hoảng loạn nhìn đám Âu Dương Trí, nghĩ có phải đám người này đến kiếm chuyện hau không?
“Mấy anh em, mọi người ăn gì?”
Ông chủ rụt rè nói.
“Không ăn gì hết, rót cho mỗi người một ly nước, lát nữa mượn chỗ ông nói chuyện một chút.”
Khang Vĩnh Kiền lạnh mặt nói.
“Chuyện này... Chúng tôi còn phải buôn bán nữa.”
“Bán cái con khỉ khô! Ông đây bao hết chỗ này, ba chục triệu đã đủ chưa?”
Khang Vĩnh Kiền lấy ra một xấp tiền từ trong túi, nhét vào tay ông chủ.
Ông chủ lập tức cười tươi rói: “Đủ đủ, tôi lập tức rót trà cho mọi người.”
Khang Vĩnh Kiền lấy điện thoại ra gọi cho Khang Văn Hân: “Bọn tôi đến rồi, cho các cậu ba phút, lập tức xuất hiện trước mặt chúng tôi!”
Nói xong Khang Vĩnh Kiền lập tức cúp máy, cảm thấy ông xem như cũng thắng được một ván nhỏ.
Khang Văn Hân đặt điện thoại xuống gãi đầu, đến bên cạnh Lý Phàm nói: “Sư phụ, chú tôi đến rồi, bảo chúng ta đi qua đó.”
“Ồ, nếu đến rồi thì đi gặp thôi.”
Lý Phàm nói xong nhìn Cố Họa Y cười nói: “Vợ ơi, đám người bị đánh lúc mua biệt thự lại gọi người đến nói chuyện, anh đi sang trò chuyện rõ ràng với bọn họ.”
“Anh nhất định phải nói chuyện đàng hoàn đó, đừng đánh nhau với người ta.”
Cố Họa Y không yên tâm dặn dò.
“Yên tâm, lần này anh chỉ nói chuyện không đánh nhau.”
Lý Phàm phất tay với Khang Văn Hân, hai người cùng nhau ra khoir văn phòng.
Trần Hiểu Đồng nhảy cẩng lên đi theo nói: “Em cũng đi nữa.”
“Cô là con gái đi theo làm gì? Bọn họ đông như thế, nếu họ bắt cô làm con tin uy hiếp thì sao đây? Ở yên chỗ này đợi đi.”
Lý Phàm lạnh lùng từ chối Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng bĩu môi nói: “Vậy sao Khang Văn Hân lại được đi, anh ta cũng sẽ bị bắt làm con tin.”
“Cậu ta chỉ xuất hiện một chút, để cậu ta nói vài câu với chú cậu ta xong rồi đi về ngay.”
Lý Phàm nói xong đóng cửa văn phòng lại, dẫn Khang Văn Hân đi.
Trần Hiểu Đồng tức giận dậm chân, nhưng lại không dám làm trái ý Lý Phàm, đành phải xoay người đến cạnh Cố Họa Y, nắm tay Cố Họa Y lắc lư.
“Chị Họa Y, chị yên tâm để anh ấy đi như vậy sao, nếu không chúng ta cũng qua đó xem thử đi được không?”
“Em đó, ngoan ngoãn đợi đi, đừng có suy nghĩ lung tung gì, nếu đi rồi gây thêm phiền phức cho Lý Phàm, nói không chừng anh ấy sẽ đuổi em đi đó.”
Cố Họa Y lạnh nhạt nói.
“Đừng đuổi em đi mà.”
Trần Hiểu Đồng ai oán kêu lên: “Chị Họa Y chị tốt nhất, chắc chắn sẽ không đuổi em đi đúng không?”
“Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, vậy chắc chắn sẽ không đuổi em đi, nếu em làm người ta phiền, chị cũng không giữ em lại được.”
“Em chắc chắn sẽ nghe lời, không đi thì không đi.”
Trần Hiểu Đồng ngồi lên ghế, trong lòng thầm vẽ vòng tròn nguyền rủa Lý Phàm.
Lý Phàm và Khang Văn Hân vào quán bán món cay Tứ Xuyên.
Đám đệ tử của Âu Dương Trí nhìn thấy Lý Phàm đến, lập tức đứng lên xắn tay áo, quơ nắm đấm trừng mắt nhìn Lý Phàm.
Khang Văn Hân hoảng sợ khi nhìn thấy trận thượng nỳ, lập tức trốn ra sau lưng Lý Phàm: “Sư phụ phải cẩn thận đó.”
Khang Vĩnh Kiền trừng mắt nhìn Khang Văn Hân: “Văn Hân! Mau làm tên sư phụ chó má của cậu quỳ xuống xin lỗi!”
“Chú, chú nói vậy là không đúng rồi, tôi thấy mấy người chú mau về đi thôi, nếu không làm sư phụ tôi giận lên sẽ dọa tôi chết mất!” Khang Văn Hân run rẩy miệng nói.
“Ha ha ha.”
Đám Khang Vĩnh Kiền cười ha hả, đều bị Khang Văn Hân chọc cười.
“Cử một con khỉ đến để chọc cười sao? Sư phụ anh hù chết anh thì liên quan gì đến chúng tôi, sư phụ anh không dọa chết bọn tôi được.”
“Nói đúng đó, cho dù sư phụ anh có ghê cỡ nào thì cũng không dọa được bọn tôi, càng đừng nói đến làm bọn tôi sợ chết.”
Khang Văn Hân lập tức đỏ bừng mặt, gân cổ lên định biện giải, nhưng không biết nên biện giải như thế nào.
“Khụ khụ.”
Âu Dương Trí ho khan, dời mắt nhìn Lý Phàm, chậm rãi nói: “Cậu là Lý Phàm đúng không?”
“Là tôi.”
Lý Phàm quan sát Âu Dương Trí, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt.
“Cậu Lý đúng là tuổi trẻ tài cao, còn trẻ như vậy mà đã có thể đánh đệ tử của tôi bị thương nặng, công phu rất giỏi.”
“Không phải tôi giỏi võ, mà là đệ tử của ông quá cùi bắp, cọng bún sức chiến đấu bằng năm mà cũng dám đi ra hoành hành ngang ngược, trước khi kiêu ngạo cũng nên tính toán xem bản thân có bản lĩnh đó hay không đã chứ?”
Lý Phàm hài hước nói.
Âu Dương Trí lập tức giận đến tức ngực khó thở, vốn còn định nói vài câu xã giao, lại trực tiếp bị Lý Phàm hạ thấp bản thân.
Đám đệ tử của Âu Dương Trí lại càng tức giận mắng Lý Phàm.
“Tên ngông cuồng này từ đâu chui ra thế? Dám không tôn trọng sư phụ của chúng tôi như vậy! Coi chừng chúng tôi dạy cho anh một bài học!”
“Chuyện anh đánh Cảnh sư huynh của chúng tôi còn chưa xong, bây giờ anh lại dám chọc giận sư phụ tôi, đúng là gan chó to thật!”
“Sư phụ, nói năng với tên chó má này làm gì, để chúng tôi cùng nhau tiến lên, chúng ta đông như thế, cũng không phải không thể đánh chết anh ta!”
Lý Phàm lạnh nhạt nhìn đám đệ tử của Âu Dương Trí tức giận la hét, từ từ lắc đầu.