“Có người muốn trộm đồ của anh? Chuyện thế nào.”
Cố Họa Y có hơi khó hiểu.
Trần Hiểu Đồng đang chụp hình khẽ lè lưỡi, cái người muốn trộm đồ kia chính là cô đó.
Nếu Lý Phàm nói chuyện này ra, vậy Cố Họa Y sẽ đối xử với cô như thế nào? Có phải sẽ đuổi thẳng cổ cô ra ngoài không?
Trần Hiểu Đồng lập tức thấp thỏm, dùng ánh mắt cầu xin tha thứ nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ cong khóe môi, cười nói: “Không phải lần trước từng tặng ngọc long bích để chúc thọ ba vợ sao, bị người ta để mắt đến, cho nên anh nghĩ làm đại một món hàng giả đưa sang, ông bà xưa có câu, không sợ bị trộm trộm đồ, chỉ sợ bị kẻ trộm nhớ thương.”
Cố Họa Y nhẹ nhàng gật đầu: “Thì ra là thế, vậy đúng là không thể để trộm để mắt đến, nhưng mà tên trộm kia và Trần Hiểu Đồng...”
Advertisement
Nhìn Trần Hiểu Đồng, Cố Họa Y không nói ra nửa câu sau.
Nếu nói cô không hề nghi ngờ thân phận Trần Hiểu Đồng là chuyện không thể nào, Cố Họa Y đồng ý dẫn Trần Hiểu Đồng về nhà là có ý muốn quan sát trong khoảng cách gần, muốn xem rốt cuộc Trần Hiểu Đồng muốn làm cái gì.
Nhưng bây giờ, Trần Hiểu Đồng lại có bí mật riêng với Lý Phàm ngay trước mắt cô, chuyện này làm Cố Họa Y cảm thấy ghen lồng ghen lộn.
Trong lòng Trần Hiểu Đồng rối như tơ vò, đầu óc giống như muốn chết máy, dáng vẻ tinh ranh ngày thường biến mất tăm, ngơ ngác nhìn ngọc long bích trước mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Lý Phàm nháy mắt ra hiệu với Cố Họa Y, sau đó cười nói: “Sau khi Sở Trung Thiên nói chuyện này cho anh biết, anh bảo Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân tiếp xúc với tên đó giúp anh, vừa lúc có thể tạo mối quan hệ với đối phương.”
Biết rõ Lý Phàm đang nói dối, nhưng nể tình ý tứ Lý Phàm dùng ánh mắt truyền đạt khi nãy, Cố Họa Y cũng không hỏi tiếp nữa.
“Ồ, là vậy à, anh cũng gan thật đấy, để bọn họ đi tạo mối quan hệ với người ta, nếu như bị bại lộ, không biết hai người bọn họ sẽ gặp chuyện gì nữa.” Cố Họa Y oán trách.
Lý Phàm cười xấu hổ, ôm Cố Họa Y dỗ dành, đè ép cơn ghen tuông trong lòng Cố Họa Y xuống.
Cuối cùng Trần Hiểu Đồng cũng quay về như bình thường, cẩn thận chụp ảnh xong gửi sang cho Trương Đức Võ.
Trương Đức Võ đang chờ tin nhắn của Trần Hiểu Đồng, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lập tức cầm điện thoại đặt trên bàn lên.
Click mở điện thoại, thấy ảnh do Trần Hiểu Đồng gửi đến, Trương Đức Võ nín thở, phóng to hình ảnh ra, cẩn thận xem xét.
“Chất ngọc đúng là không tệ, công nghệ cũng khá cổ, lớp màng oxi hóa cũn khá dày, là vật được truyền cho đời sau, chỉ không biết thứ này có phải là chìa khóa bí mật hay không, nhưng ngọc long bích cũng khá xứng với Long Môn, nói không chừng là thật.”
Trương Đức Võ nói thầm, hơi lưỡng lự.
Trầm ngâm một lúc, Trương Đức Võ cầm điện thoại đi vào phòng Long Hậu.
Mở cửa phòng, Trương Đức Võ nhẹ nhàng đi vào, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở trên giường.
Long Hậu mặc áo ngủ lụa trong suốt lười biếng nằm trên giường, bày ra dáng người vô cùng quyến rũ, nhìn qua cực kỳ cám dỗ.
Trương Đức Võ cảm thấy máu nóng hơi dồn lên, tuy đã hầu hạ Long Hậu một thời gian không ngắn, nhưng vẫn rất hiếm khi nhìn thấy Long Hậu mê người như thế này.
“Ông đến đây làm gì? Có việc gì sao?”
Giọng Long Hậu mềm mại.
Trương Đức Võ vốn đang thẳng lưng, lập tức khòm xuống, cung kính nói: “Con nhỏ Trần Hiểu Đồng kia gửi tin nhắn đến, nói phát hiện được một viên ngọc long bích rất giống chìa khóa bí mật, tôi cũng không xác định được có phải là thật hay không, nên đến mời bà xem thử.”
“Ồ, phát hiện được vài thứ rồi à? Mau đưa lại đây tôi xem.”
Long Hậu hơi vội vàng nói.
Trương Đức Võ nhanh chân bước đến trước giường, hai tay cầm điện thoại đưa cho Long Hậu.
Long Hậu cầm điện thoại của Trương Đức Võ, click mở ảnh chụp ngọc long bích, cẩn thận nhìn.
Một lúc sau, Long Hậu khẽ nhướng mày: “Trông khá giống đó, thứ này cũng không có giải thích kỹ càng, không xác định được là thứ gì, cho nên thà giết lầm còn hơn bỏ sót, lấy nó về trước rồi tính tiếp.”
“Được, vậy tôi sẽ bảo Trần Hiểu Đồng đem nó về.”
“Ông bị ngu à? Nếu để Trần Hiểu Đồng bị bại lộ vì thứ này thì tổn thất rất lớn, hay là ông đã rất muốn kêu Trần Hiểu Đồng về hầu hạ ông rồi?”
Giọng Long Hậu có hơi lạnh.
Trương Đức Võ hoảng sợ rùng mình, sợ hãi nói: “Tôi tuyệt đối không có ý đó, bà phải tin tôi, tôi chỉ là chưa nghĩ nhiều như thế, tôi lập tức sắp xếp người trộm nó về.”
“Ha ha, vậy mới đúng, dùng đầu óc chút đi, nếu làm hư chuyện này thì đừng trách tôi không nhớ tình nghĩa cũ với ông.”
“Vâng, tôi chắc chắn sẽ làm tốt mỗi một việc, xin bà cứ yên tâm.”
Long Hậu lười biếng phất tay, Trương Đức Võ vội khom người lui ra ngoài.
Rời khỏi phòng Long Hậu, Trương Đức Võ từ từ thẳng eo, nắm chặt nắm đấm tay phải lại quơ quơ mạnh, giống như đang phát tiết sự khó chịu trong lòng.
“Một ngày nào đó, tôi sẽ...”
Nói chưa dứt lời, Trương Đức Võ cảnh giác nhìn trái nhìn phải, cảm thấy bản thân nói hơi nhiều, bây giờ nên ngoan ngoãn làm người tốt.
Đi vào phòng khác, Trương Đức Võ nghiêm mặt nói: “Kêu tên trộm họ Lưu đến.”
“Vâng.”
Trương Đức Võ có nuôi một đám trộm cắp cướp giật, trước giờ cũng không cần họ làm gì, nhưng đến lúc cần thiết, mấy tên trộm cắp cướp giật này có giá trị sử dụng nhất định.
Tên trộm họ Lưu là một tên trộm lâu năm, đã từng len lỏi trộm cướp suốt mười mấy tỉnh mà chưa từng bị bắt, cũng trở thành vua trộm nổi tiếng trong giới trộm cắp.
Nhưng bây giờ thời đại thay đổi, internet dần được phổ cập, người dùng ví tiền càng lúc càng hiếm, nghề của thằng trộm họ Lưu cũng càng ngày càng khó làm.
Khi Trương Đức Võ ngỏ ý mời về, tên trộm họ Lưu không hề do dự, lập tức làm việc cho Trương Đức Võ, bắt đầu phục vụ cho Trương Đức Võ.
Rất nhanh, tên trộm họ Lưu dáng người nhỏ gầy, trông như đầu trâu mặt ngựa chạy chậm vào phòng tiếp khách.
“Anh Trương, có lệnh gì sao?”
“Lão Lưu, thật sự có chút việc cần ông đi làm, bên phía Trần Hiểu Đồng tìm được một món đồ, nhưng bây giờ cô ta không tiện đi lấy, cần ông qua đó trộm về.”
“Chuyện này dễ thôi, nghề cũ của tôi mà, trước giờ Lão Lưu tôi chưa bao giờ làm thất bại mấy chuồn vào trong nhà cạy khóa trộm đồ này.”
Tên trộm họ Lưu vỗ ngực nói.
“Ha ha ha, đương nhiên tôi biết mấy chuyện này, nếu không tôi cũng không kêu ông đến, tôi gửi số điện thoại của Trần Hiểu Đồng và hình ảnh thứ muốn trộm cho ông, đến lúc đó ông liên lạc với cô ta, xem xem vật đó ở đâu để ông tiện trộm hơn.”
Trương Đức Võ gửi số điện thoại của Trần Hiểu Đồng và ảnh chụp của ngọc long bích sang cho tên trộm họ Lưu.
Tên trộm họ Lưu nhìn thoáng qua hình ảnh của ngọc long bích, chậc lưỡi nói: “Đúng là một món không tệ, tối nay tôi sẽ đi, ông cứ yên tâm đi, chắc chắn sẽ trộm được đồ về cho ông.”