CHƯƠNG 480: CẢM ƠN LỜI KHEN NGỢI
Lý Phàm câm nín nhìn Cố Bội Sam hùng hổ như con gà chọi, sau đó hướng ánh mắt cầu cứu về phía Cố Họa Y.
Cố Họa Y trợn mắt nhìn Lý Phàm một cái, vươn tay gõ gõ mặt bàn.
“Tôi muốn làm việc, ai không có chuyện gì thì đều ra ngoài cả đi, Khang Văn Hân, cậu dẫn Hiểu Đồng ra ngoài dạo mấy vòng đi.”
Cố Họa Y đã lên tiếng, Cố Bội Sam và Trần Hiểu Đồng đều không tiện phản bác, hai người căm giận nhìn nhau một cái, sau đó lần lượt rời khỏi phòng làm việc của Cố Họa Y.
Lý Phàm thở phào một tiếng, có chút rầu rĩ nói: “Em nói xem đây rốt cuộc là chuyện gì chứ, lẽ nào anh đã biến thành miếng bánh ngọt thơm ngào ngạt rồi? Trước kia cũng không cảm thấy anh giàu sức quyến rũ như vậy mà.”
“Anh đừng tự dát vàng lên mặt nữa đi, sao em cứ cảm thấy thái độ của Cố Bội Sam với anh thay đổi hơi nhiều nhỉ, liệu có phải chuyện xảy ra ở bữa tiệc tại trang trại rượu lần trước đã kích thích cô ấy không?”
Cố Họa Y cứ cảm thấy Cố Bội Sam có gì đó không đúng lắm, thái độ với Lý Phàm quả thật quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ mà.
Advertisement
“Anh làm sao mà biết được, Cố Bội Sam cùng Trần Hiểu Đồng đều khiến anh đau hết cả đầu đây, chúng ta còn tính đi xem biệt thự nữa mà đều bị bọn họ làm chậm trễ hết rồi.”
Lý Phàm có chút rầu rĩ, đi xem biệt thự là chuyện trọng đại, có được một căn nhà lớn là có thể đón Xuyến Xuyến về ở chung rồi, bằng không một nhà ba thế hệ chen chúc cùng một chỗ, căn nhà cũ liền có chút không đủ dùng.
“Biệt thự à, cho dù đi xem cũng có mua không được đâu, em cảm thấy vẫn là đừng mơ mộng hão huyền thì hơn.”
“Chuyện tiền nong em không cần phải lo lắng đâu, anh chắc chắn sẽ kiếm được đủ tiền mà.”
Cố Họa Y bĩu bĩu môi, nghĩ một hồi rồi nói: “Thế thì đi xem một chút vậy, lát nữa vừa hay cũng không có việc gì.”
“Vậy thì đi thôi.”
Lý Phàm lập tức giúp Cố Họa Y thu dọn đồ đạc gọn gàng, hai người tay nắm tay rời khỏi phòng làm việc.
Ra khỏi tòa nhà công ty, vừa vặn trông thấy Trần Hiểu Đồng đứng kế bên chiếc Mercedes Benz của Khang Văn Hân, đang không ngừng đá lốp xe.
Khang Văn Hân ở bên cạnh nở nụ cười lấy lòng kể mấy câu chuyện hài, cố gắng khiến cho tâm tình Trần Hiểu Đồng tốt đẹp lên một chút.
“Ei, sư phụ với sư nương đến kìa.”
Khang Văn Hân trông thấy Lý Phàm và Cố Họa Y đi đến thì nhỏ giọng nói với Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Phàm và Cố Họa Y, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, phiền não mới rồi tựa như đã lập tức quăng ra sau đầu vậy.
“Chị Họa Y, anh Lý Phàm, hai người đang định đi đâu thế ạ?”
Trần Hiểu Đồng dùng giọng ngọt ngào nói.
“Đang định đi tìm Văn Hân đây, bọn tôi tính tới Hoa viên Nam Thúy xem biệt thự, còn phải nhờ Văn Hân đưa đi đấy.”
Cố Họa Y khách sáo nói.
“Sư nương, sao cô lại khách sáo như thế chứ, làm tôi ngại quá đi mất, chỉ cần sư phụ chịu truyền thụ kỹ thuật lái xe cái thế của mình cho tôi là được mà.”
“Ha ha, được thôi, tôi nay sẽ dạy cho cậu kỹ thuật lái xe, được chưa.”
Lý Phàm cười nói.
Khang Văn Hân kích động nhảy tưng tưng cả lên, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột, có điều sau khi nhảy nhót xong, Khang Văn Hân lại có chút hối hận: “Chiếc Bugatti của tôi hỏng mất rồi, bằng không có thể để sư phụ lái Bugatti dạy cho tôi, cảm giác nhất định sẽ rất tuyệt, đúng là tiếc quá mà.”
“Ha ha, học kỹ thuật lái xe thì cần xe tốt để làm gì chứ, cho dù cậu lái máy kéo đi nữa, nếu như thắng được xe đua, thì cậu vẫn có thể được xem như xe thần thôi.”
Lý Phàm nói đùa.
Khang Văn Hân nghe mà trợn mắt há mồm, còn thật sự xem lời Lý Phàm nói là thật, trong đầu đã vẽ nên cảnh tượng mình lái một chiếc máy kéo chạy vượt qua xe đua rồi, cảnh tượng ấy không khỏi quá ư là tốt đẹp.
“Ôi đệt, chỉ mới tưởng tượng thôi đã khiến người ta kích động rồi, sư phụ, anh phải dạy tôi tận tâm vào nhé, tôi chắc chắn sẽ chăm chỉ học tập! Nhất định có thể lái máy kéo vẫn thắng được xe đua !”
“Ể? Tiểu Khang, anh không có đầu óc đấy à, lời anh Lý Phàm nói chắc không phải là thật đâu, lẽ nào anh thật sự muốn lái máy kéo để rèn luyện kỹ thuật?”
Trần Hiểu Đồng cảm thấy chẳng có hơi sức đâu mà châm chọc nữa rồi.
“Lời sư phụ nói đương nhiên là thật rồi, sư phụ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức !”
Khang Văn Hân nghiêm túc nói.
“Có chí khí đấy, bây giờ tới Hoa viên Nam Thúy xem biệt thự đã, lên xe thôi.”
Lý Phàm vẫy tay gọi.
Khang Văn Hân hoang mang mở cửa xe ra, mấy người Lý Phàm lần lượt lên xe.
Chiếc Mercedes Benz chầm chậm khởi động, tiến về phía ngọn núi Nam Thúy ở ngoại ô thành phố, trên đường đi, Khang Văn Hân lấy điện thoại ra, liên hệ với giám đốc kinh doanh của khu Hoa viên Nam Thúy.
“Alo, giám đốc Vương đó à, tôi là Khang Văn Hân đây.”
“Chào cậu Khang, cậu Khang có việc gì cần dặn dò à?”
Giám đốc Vương nhiệt tình đáp.
“Tôi đưa sư phụ của tôi qua xem nhà, chính là căn biệt thự tốt nhất trên đỉnh núi ấy, ông chuẩn bị trước đi nhé.”
Giám đốc Vương khẽ nhíu mày, có chút khó xử nói: “Căn đó chú của cậu chuẩn bị giữ lại cho mình rồi, hay là cậu dẫn bạn cậu qua xem căn biệt thự khác nhé?”
“Sao thế được, lời tôi nói lại không bằng lời của chú tôi à? Hơn nữa, chú tôi cần biệt thự ở Hán Thành này làm gì chứ, đừng nghĩ bịa chuyện vớ vẩn để lừa gạt tôi nữa đi.”
Khang Văn Hân không vui nói.
“Tôi làm sao mà dám lừa gạt cậu chứ, đúng là chú út của cậu Khang Vĩnh Kiền muốn giữ lại cho mình dùng mà, hai hôm trước vừa mới đánh tiếng với tôi xong đấy, không có cậu gọi điện thoại cho chú cậu hỏi thử xem đi?”
Giám đốc Vương bị kẹp giữa hai bên khó xử không chịu được, bất kể là Khang Văn Hân hay Khang Vĩnh Kiền, đều là người giám đốc Vương không dám đắc tội, cũng không thể đắc tội được.
Khang Văn Hân có chút bực bội trong lòng, trước kia còn vỗ ngực bùm bụp, nói là có thể ra mặt lấy được với giá vốn, bây giờ đến qua xem phòng còn khó thế này, chẳng phải là vứt hết mặt mũi rồi hay sao !
“Ông đừng có nói mấy thứ vô dụng ấy với tôi nữa đi, tôi chỉ có một yêu cầu thôi, lát nữa tôi đến phải dẫn bạn tôi đi xem nhà ngay, nếu như bạn tôi thấy thích, ông phải ngay lập tức lấy hợp đồng mua bán nhà ra, giá cả cũng phải tính theo mức giá vốn, còn lèm bèm thêm câu nữa là tôi đuổi việc ông luôn đấy !”
Khang Văn Hân lôi khí thế cậu cả nhà họ Khang ra, trực tiếp dồn giám đốc Vương vào chân tường.
Giám đốc Vương nhăn nhúm mặt mày nói: “Tôi sẽ cố hết sức, sẽ cố hết sức giải quyết.”
Khang Văn Hân tức giận cúp máy, bực bội ném điện thoại lên bệ điều khiển.
“Khang Văn Hân, anh có được không thế, không ngờ anh cũng là hạng chém gió thành thần, ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa chính là dùng để chỉ anh đấy.” Trần Hiểu Đồng cười cười, nói.
Khang Văn Hân đập một cái lên vô lăng, tức giận nói: “Ai mà ngờ được chú út của tôi cũng nhìn trúng căn biệt thự ấy cơ chứ, lại còn đánh tiếng trước với giám đốc kinh doanh để giữ lại cho mình nữa, có điều đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, có tôi ra mặt, chắc chắn chuyện sẽ thành thôi.”
“Nếu như không tiện thì thôi, đi xem căn biệt thự khác cũng vậy mà.”
Cố Họa Y không muốn khiến Khang Văn Hân khó xử, lại nói bọn họ vốn dĩ cũng không đủ tiền mua biệt thự mà, chi bằng thuận thế chuyển sang xem cái khác còn hơn, cũng đỡ cho Khang Văn Hân phải khó xử.
Khang Văn Hân bộc phát tính tình, lại thêm bị vấn đề mặt mũi tác động, liền cố tình bày ra vẻ mặt không chút để ý.
“Sư nương, cô không cần phải lo lắng đâu, bên phía cậu út tôi chỉ cần nói một tiếng là được ấy mà, cái căn biệt thự trên đỉnh núi kia phong thủy tốt lắm đấy, cô tới đó xem thử sẽ biết thôi, nơi đó mới thích hợp cho gia đình cô tới ở, có thể ví như là động phủ thần tiên của thời hiện đại đó.”
“Mồm mép của anh cũng lợi hại thật đấy, không làm nhân viên bán hàng đúng là quá đáng tiếc, anh mà đi tư vấn bán nhà thì doanh số nhất định sẽ tốt lắm cho mà xem.” Trần Hiểu Đồng trong lòng chua loét nói.
“Cảm ơn lời khen ngợi, tôi chỉ nói sự thật thôi, không hề nói quá một chút xíu nào đâu, thậm chí có thể nói, sự thật còn hơn xa những gì tôi vừa nói ấy.”
Khang Văn Hân hết sức nghiêm túc nói.