CHƯƠNG 463: TRÌNH ĐỘ GÌ
Trương Đức Võ trợn tròn mắt, nhìn Sở Trung Thiên đang cúi đầu, nói: “Ông nói gì? Lý Phàm tự động thăng cấp rồi? Lão đại của chúng tôi từ xa tới đây chính là để xem cuộc tỷ đấu của Lý Phàm, ông lại nói với chúng tôi anh ta tự động thăng cấp rồi! Các người có thể chuyên nghiệp hơn một chút không!”
“Thực xin lỗi, thực sự là sự cố ngoài ý muốn, chúng tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy.”
Sở Trung Thiên không ngừng khom người xin lỗi.
Đối diện với nhân vật lớn ngay cả thân phận cũng không biết, Sở Trung Thiên không dám đắc tội, hèn mọn như cát bụi.
Trương Đức Võ vốn muốn xem tình cảnh Lý Phàm bị đánh, nhưng nhận được lại là tin tức Lý Phàm thăng cấp, điều này khiến ông ta hận đến ngứa răng.
“Đám khốn các người, không phải giở trò gì chứ! Nếu để tôi biết các người giở trò, ông đây không bỏ qua cho các người!”
Advertisement
“Không dám không dám, dù tôi muốn giở trò, thì chủ tịch của cuộc thi cũng sẽ không đồng ý, thật sự là hôm qua xảy ra ngoài ý muốn.”
Long Hậu lãnh đạm liếc nhìn Sở Trung Thiên: “Đã vậy, chúng tôi cũng không truy cứu nữa, nhưng có thể cho tôi xem video Lý Phàm trên cuộc thao luyện không.”
Long Hậu không quan tâm có mờ ám hay không, điều bà ta muốn biết là thực lực của Lý Phàm.
Những tài liệu thu được trước đây có thể nói là tâng bốc Nộ Lãng lên tận trời, Long Hậu rất tò mò Nộ Lãng thực lực siêu quần làm sao trở thành bại tướng dưới tay Lý Phàm.
Sở Trung Thiên xoắn xuýt một chút, thấp giọng nói: “Cái này tôi phải xin phép, tôi cũng chỉ là bên làm việc, không có quyền sử dụng video camera giám sát, cho nên các vị muốn xem nội dung trận thao luyện thì tôi cần có được sự đồng ý của chủ tịch mới được.”
“Vậy ông đi xin phép đi, nhanh chóng trả lời tôi.”
“Vâng, tôi nhất định làm nhanh.”
Sở Trung Thiên khom người lui ra khỏi phòng bao, đứng trước cửa ra sức lau mồ hôi trên trán.
Trong phòng bao, Trương Đức Võ có chút bất mãn nói: “Mấy tên bên kia đại dương thật sơ sót, tổ chức một trận đấu cũng gây ra nhiều chuyện như vậy.”
“Ông ra ngoài đợi, nếu họ đưa video tới, ông đem vào ngay.”
Long Hậu lạnh giọng nói.
Trương Đức Võ mí mắt giật giật, biết Long Hậu bất mãn với việc mình xả giận, hoảng loạn lùi ra khỏi phòng bao.
Bát Gia ngồi thẳng người, cảm thấy Long Hậu thế này là muốn nói chuyện riêng với mình.
“Lão bát, có phải trong lòng ông hận tôi không, hận tôi phân đi địa bàn của ông.”
Ánh mắt Long Hậu nhìn ra lôi đài bên ngoài, như đang tám chuyện.
“Ngài quá lời rồi, tôi sao có thể hận ngài chứ, nhiều nhất chỉ là có chút bất mãn trong lòng thôi, đổi thành ai bị chia địa bàn thì cũng sẽ có chút không thoải mái.”
“Hừ hừ, ông rất biết nói chuyện, vẫn là câu đó, chỉ cần ông có thể tìm được chìa khóa mật từ trong tay Lý Phàm, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi ông, để ông ngồi lên vị trí Đại Long Vương cũng có thể.”
Toàn thân Bát Gia cứng ngắc, cơ má giật giật, trong lòng nói không rõ là kích động hay sợ hãi.
Có thể ngồi lên vị trí Đại Long Vương, đó là mơ ước của Bát Gia, nhưng Bát Gia cũng biết vị trí đó mình không thể cầu được.
Mấy chục năm sóng gió, vị trí sau Tứ Long Vương cũng đã thay đổi vài bận, nhưng ba vị trí đầu đều vững như thái sơn.
Ba vị Long Vương đầu khống chế hơn nửa tài sản và thế lực của Long Môn, có thể nói là ngang hàng với chủ vị của Long Môn.
Nhiều năm như vậy, ba vị kia đều một lòng trung thành với Long Môn, tất cả đều lấy lợi ích của Long Môn làm đầu, cho nên luôn ngồi rất vững.
Bây giờ Long Hậu đưa ra miếng bánh ngon, trong mắt Bát Gia lại càng giống như thuốc nổ, nếu làm không ổn, bản thân sẽ bị Đại Long Vương tiêu diệt trước nhất.
Hơn nữa gần đây cũng đồn đãi Đại Long Vương rất thân thiết với Long Hậu, Long Hậu không có lý nào muốn ra tay với Đại Long Vương.
Chỉ trong chớp mắt, trong lòng Bát Gia đã hiện ra vô vàn tâm tư.
“Vị trí Đại Long Vương tôi không dám mơ tưởng, có thể ngồi lên vị trí Bát Long Vương đã là phúc phận của tôi rồi, tôi nhất định dốc hết toàn lực tìm chìa khóa mật dâng hiến cho ngài.”
Bát Gia khom lưng nói.
Long Hậu mỉm cười, thản nhiên nói: “Không tệ, tôi còn tưởng ông sẽ bành trướng chứ, con người mà, điều quan trọng nhất là biết rõ bản thân, có thể đặt đúng vị trí mới có thể sống dài lâu, tôi xem kỹ ông, cảm thấy ông có thể sống rất lâu dài.”
Toàn thân Bát Gia bừng tỉnh, biết rõ Long Hậu là đang nhắc nhở mình, có lẽ vẫn không quá yên tâm với mình.
“Ngài yên tâm, tôi làm người rất biết kính sợ, ngài là người trong lòng tôi kính sợ nhất, tôi tuyệt đối biết rõ bản thân, nhất định làm thuộc hạ tốt của ngài.”
“Ha ha ha.”
Long Hậu hài lòng cười.
Bát Gia thở phào một hơi, cảm thấy mình qua cửa một lần rồi, mỗi lần gặp Long Hậu đều phải đấu trí đấu dũng một phen, không đáp tốt sẽ khiến Long Hậu không hài lòng, sợ là giây phút nào cũng có thể trở thành người chết.
Cửa phòng bao bị đẩy mở, Trương Đức Võ cầm USB đi vào.
“Đây là video trận thao luyện của Lý Phàm, họ xem như biết điều, không giở trò gì.”
“Mở ra xem, tôi muốn xem xem Lý Phàm đánh với Nộ Lãng thế nào.”
Long Hậu có chút hứng thú nói.
Trương Đức Võ cắm USB vào tivi, đoạn video bên trong nhanh chóng trình chiếu.
Nội dung video bắt đầu từ đoạn Nộ Lãng một chấp mười, nhìn tư thế uy vũ toàn thắng các quyền thủ kia của Nộ Lãng, Long Hậu khẽ vặn cơ thể.
“Nhìn rất dũng mãnh, trên căn bản là chèn ép đối thủ, nhưng sao anh ta có thể bị Lý Phàm đánh bại, chẳng lẽ có người hạ thuốc anh ta?”
Long Hậu nghi hoặc thì thào.
“Hẳn không ai hạ thuốc anh ta, lúc nãy tôi có hỏi qua, Nộ Lãng là thật sự bị đánh chết.”
Trương Đức Võ nghiêng đầu nhìn Long Hậu hỏi: “Có cần tua nhanh không?”
“Không cần, dù sao trận khác cũng không có gì xem, cứ vậy đi, vẫn là từ từ xem đi.”
Long Hậu chăm chú xem video, lúc nhìn thấy Lý Phàm lên đài, dễ dàng đánh ngã Nộ Lãng, sắc mặt Long Hậu khẽ biến đổi.
“Lý Phàm đang nói gì, tại sao không có tiếng?”
Long Hậu không vui nói.
“Đây là hình ảnh video của camera giám sát, camera giám sát ở đây đều không trang bị ghi âm, cho nên không có tiếng.”
Trương Đức Võ vội giải thích.
“Hừ! Lý Phàm giải quyết Nộ Lãng dễ dàng như vậy, các người nói xem Lý Phàm ở trình độ nào, sao có thể có võ lực mạnh như thế!”
Lý Phàm thể hiện ra lực chiến đấu mạnh mẽ, khiến Long Hậu có chút kinh sợ.
Nếu tiếp xúc cự ly gần với Lý Phàm, Lý Phàm bỗng bạo lực đả thương người, có phải sẽ tạo ra uy hiếp chí mạng với mình không?
Dù không tạo ra uy hiếp chí mạng thì làm mình bị thương cũng không tốt!
Trương Đức Võ cau chặt mày, nghiến răng kèn kẹt, sự cường đại của Lý Phàm khiến ông ta nhớ tới chuyện lần trước, đủ kiểu gài bẫy Lý Phàm cũng không thành công, đây là sỉ nhục lớn nhất của ông ta!