CHƯƠNG 459: CHIẾM TIỆN NGHI CỦA TÔI?
Nộ Lãng khẽ mỉm cười nhìn sang Thompson đang sững sờ: “Nhìn thấy chưa, đây là thái cực quyền, thái cực mượn lực đánh lực rốt chú trọng ở tiếp hóa phát, tôi đây là tiếp lấy lực của anh ta, sau đó hóa giải lực lượng của anh ta, có điều tôi còn chưa có phát lực, nếu như một lượt tiếp hóa phát tung ra, vậy thì Nộ Lãng sẽ bị tôi đánh gục rồi.”
Thompson như tượng gỗ đứng gơ ra nhìn Lý Phàm, không có ngờ Lý Phàm lúc này còn có tâm tư giảng giải công phu cho mình.
Tiếp hóa phát là cái Thompson căn bản không hiểu, nhưng không cản chở việc Thompson cho một cái nhìn mới về Lý Phàm.
Lúc này cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Lý Phàm lợi hại hơn Nộ Lãng nhiều, càng không cần nói tới người thông minh như Thompson, lúc này Thompson đã biết tưởng tượng của mình lại sắp thất bại rồi.
Nộ Lãng đã bốc hỏa, cảm thấy Lý Phàm đây là đang sỉ nhục mình, ở trong chiến đấu còn có thời gian nói chuyện với người khác, đây là căn bản không để anh ta vào trong mắt!
“Anh chọc giận tôi rồi! Tôi phải liều với anh!”
Advertisement
Huyết dịch toàn thân của Nộ Lãng nhanh chóng chuyển động, cơ bắp căng lên một vòng, lực lượng toàn thân càng cuồn cuộn hơn trước đó.
Bụp!
Nộ Lãng giẫm mạnh chân trái, mặt đất của lôi đài bị Nộ Lãng giẫm thủng một hố lớn.
Sau đó tay phải của Nộ Lãng dùng sưc rút về, tay trái siết lại bỗng đấm về phía Lý Phàm, muốn dùng lượng lực của một lực kéo một lực đấm triệt để đánh ngã Lý Phàm.
Tuy khi tay phải của Nộ Lãng dùng lực cường liệt rút về, Lý Phàm đột nhiên buông tay túm lấy nắm đấm của Nộ Lãng.
Trong nháy mắt Nộ Lãng mất đi cân bằng, ngả về đằng sau.
Lý Phàm đứng chắp tay nhìn Nộ Lãng, dửng dưng nói: “Tiếp tục, vừa rồi dùng là thái cực, bây giờ biểu diễn một chút Hàng Long Thập Bát Chưởng, đối phó với loại tạp nham như anh, căn bản không dùng tới tuyệt học Hàng Long Thập Bát Chưởng.”
Lý Phàm nói đùa, nhưng Nộ Lãng lại đã tức tới mức sắp nổ tung.
Lật người từ trên đất bật lên, Nộ Lãng phát ra tiếng gầm như dã thú, hai chân giẫm xuống, như quả bom đập vào Lý Phàm.
Lần này Nộ Lãng đã sử dụng bản lĩnh toàn thân, chuẩn bị trực tiếp quật ngã Lý Phàm, tuyệt đối không chừa cho Lý Phàm bất kỳ cơ hội phản kích nào.
Lý Phàm thản nhiên nhìn Nộ Lãng xông tới, thần sắc không có chút dao động, giống như Nộ Lãng căm hận ra tay, căn bản không có được Lý Phàm nhìn vào trong mắt.
“Đi chết đi!”
Nộ Lãng tung ra hai quyền, cùng nhau đấm vào eo của Lý Phàm, nếu như người bình thường chịu phải cú đấm này của Nộ Lãng, sợ rằng cái eo đó đều bị đánh nát.
Lý Phàm mỉm cười tung ra hai chưởng, cùng va chạm vào hai quyền của Nộ Lãng.
Bụp bụp!
Một cơn đau đớn thấu tim truyền ra, lực lượng như sóng biển xộc vào hai cánh tay của Nộ Lãng, Nộ Lãng cảm thấy xương cánh tay của mình đang gãy từng đoạn, bởi vì đau đớn mà trán lập tức toát mồ hôi.
Lý Phàm đắc thế không chịu dừng, một bước xông tới trước mặt của Nộ Lãng, hai chưởng vỗ vào vai của Nộ Lãng.
Bụp bụp.
Sau hai âm thanh giòn tan vang lên, Nộ Lãng bị Lý Phàm đánh cho quỳ trên đất, xương của hai cánh tay đều gãy hết, cả vai cũng rũ xuống.
Nộ Lãng lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi sau khi trưởng thành, vốn tưởng mình có thể khiêu chiến quán quân của cuộc thi đấu quyền anh quốc tế, có thể trở thành cường giả vang danh, nhưng lúc này Nộ Lãng mới hiểu nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, hiểu bản thân kém Lý Phàm không phải là một chút xíu.
“Tôi nhận thua, tôi đầu hàng, đừng đánh nữa!”
Nộ Lãng hoảng sợ gào lên, bởi vì quá căng thẳng, giọng nói đều mất ngữ điệu, nghe giống như tiếng rít chói tai.
“Vừa rồi khi người khác đầu hàng, anh đã làm như nào? Càng huống chi Hàng Long Thập Bát Chưởng của tôi còn mười sáu chưởng chưa có đánh, anh trước tiên đỡ mười sáu chưởng tiếp theo của tôi rồi nói tiếp.”
Lý Phàm tiếp tục đánh hai chưởng vào Nộ Lãng, một đạo chưởng ảnh kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Nộ Lãng cùng tiếng xương cốt vỡ vụn đã khiến tất cả mọi người có mặt xem mà da đầu muốn nổ tung.
Đây còn là Nộ Lãng vô cùng cuồng vọng ngang ngược đó nữa không? Con mẹ nó thật sự là bị đánh thành chó rồi, chó đều không có thảm như vậy!
“Thompson ông nhìn kỹ nha, đây là Khàng Long Hữu Hối, đây là Long Tường Cửu Thiên, đây là Kiến Long Tại Điền… đây là Hàng Long Thập Bát Chưởng mà ông muốn!”
Một chưởng cuối cùng của Lý Phàm vỗ vào sau lưng của Nộ Lãng, Nộ Lãng như con diều đứt dây vậy, ngã xuống lôi đài.
Bịch!
Nộ Lãng ngã ở trước mặt Thompson, há miệng phun ra một ngụm máu, máu tươi bắn vào ống quần và giày của Thompson, khiến ống quần và giày của Thompson nhiễm máu đỏ tươi.
Thompson run rẩy dịch cái mông của mình, cẩn thận dịch mình sang ghế bên cạnh, khiến bản thân cách xa Nộ Lãng đang rất thê thảm kia.
“Lợi, lợi hại, công phu của nước T thật sự lợi hại.”
Thompson cố gắng nặn ra nụ cười rồi nói, chỉ là cười còn khó coi hơn khóc.
Sở Trung Thiên thở phào nhẹ nhõm, bỗng cảm thấy trút được cục tức, tất cả mọi lo lắng trước đó đã được quét sạch.
“Ông Thompson, ông không cần căng thẳng sợ hãi như vậy, cậu Lý sẽ không làm bị thương người vô tội, chỉ cần ông không chọc giận cậu Lý là được.”
Gò má của Thompson giật giật hai cái, trong lòng nghĩ gì mà không chọc giận, bày ra nhiều chuyện như vậy đều là vì nhằm vào Lý Phàm, nếu Lý Phàm biết sự thật, sợ là sẽ đánh ông ta chết đi sống lại tới mười mấy lần!”
“Tôi, tôi biết, đây không phải là căng thẳng sao, mọi người mau chóng nghiêng Nộ Lãng đi, đưa tới bệnh viện, xem xem còn có thể cứu chữa được không.”
Thompson khoát tay, tay đấm vây xem xung quanh đều tụ lại, cùng vây xem dáng vẻ thê thảm của Nộ Lãng ở khoảng cách gần.
Hai ngày nay các tay đấm bị Nộ Lãng bắt nạt tới thảm, lúc này đều rất vui sướng nhìn Nộ Lãng.
“Đây là tứ chi đều bị gãy rồi, hình như xương sống cũng gãy rồi, sợ là sau này muốn hoạt động tự do cũng khó.”
“Nộ Lãng chính là quá hung hăng ngang ngược, làm người vẫn là phải khiêm tốn một chút thì tốt hơn, anh nhìn xem anh Lý đó khiêm tốn biết mấy, trước đó lên lôi đài đều giống như người chưa từng luyện võ, nhưng vừa ra tay thật sự mạnh như hổ.”
“Hổ cái rắm, công phu của cậu Lý, sợ là một mình có thể đánh được một bầy hổ, sau này nhìn thấy cậu Lý vẫn là đi đường vòng thì tốt hơn.”
Các tay đấm ríu rít nói chuyện, Nộ Lãng dần dần thở ra thì nhiều hít vào thì ít, mắt thấy là hoàn toàn không cứu được rồi.
Trần Hiểu Đông nhìn thấy Lý Phàm chiến thắng thì phấn khích nhảy lên khỏi ghế, dùng mũi chân đá Khang Văn Hân: “Đừng khóc nữa, sư phụ của cậu thắng rồi, mau cùng tôi đi chúc mừng cho sư phụ của anh.”
“Á?”
Khang Văn Hân lau nước mắt, có hơi không dám tin mà nhìn về phía lôi đài, nhìn thấy Lý Phàm thật sự bình an đứng ở trên lôi đài, lúc này mới tin Lý Phàm thắng rồi.
Trần Hiểu Đồng đã vui vẻ chạy ra, trực tiếp chạy tới lôi đài, giang hai tay muốn ôm Lý Phàm.
Lý Phàm đưa tay chặn Trần Hiểu Đồng lại, Trần Hiểu Đồng bĩu môi ưỡn ngực, nói với giọng điệu ngây thơ: “Anh đưa tay là muốn làm gì, có phải là muốn chiếm tiện nghi của em không.”
“Hờ.”
Lý Phàm cạn lời nhìn Trần Hiểu Đồng: “Cô quá phận rồi, rõ ràng là cô muốn chiếm tiện nghi của tôi, tôi là đang ngăn cản cô chiếm tiện của tôi.”
“Anh nói gì vậy? Em chỉ là muốn cho anh một cái ôm chúc mừng thôi.”