CHƯƠNG 448: CHÍNH LÀ ANH TA!
Tiền Sáng Mắt trực tiếp nhận sai, thật lòng không muốn đánh với Lý Phàm.
Đánh thắng Lý Phàm, lỡ như chọc giận ngọn núi dựa phía sau Lý Phàm thì sao, còn thua Lý Phàm thì không chết cũng tàn tật.
Sau khi cân nhắc cái lợi và cái hại, Tiền Sáng Mắt cảm thấy chỉ còn con đường nhận thua thôi.
Lý Phàm lắc đầu: “Cuộc đời có nhiều sự lựa chọn như vậy, nếu ông đã chọn đối địch với tôi thì chính là kẻ địch suốt đời của tôi, làm người là không được quên ý định ban đầu của mình.”
Tiền Sáng Mắt lập tức hỗn loạn, mẹ nó tôi cũng đã đầu hàng rồi, sao còn dính dáng gì đến ý định ban đầu nữa! Ông đây trước giờ đều thấy tiền là sáng mắt, chưa từng quên ý định ban đầu của mình!
“Không phải, ngài Lý nói xem tôi phải làm sao thì mới có thể tha cho tôi đây, thực ra tôi chả biết công phu gì hết, tôi như thầy Mã thái cực thôi, đều chỉ là bày ra vẻ để lừa lọc người khác thôi à.”
Advertisement
Tiền Sáng Mắt chả cần mặt mũi nữa, hai tay ôm lấy ngực giả bộ bày ra bộ dạng đau khổ: “Ui da da, tôi bị tái phát bệnh tim rồi, không được rồi, không được rồi!”
Tiền Sáng Mắt vừa lầm bẩm giả bệnh, vừa lùi về sau, định là nếu như Lý Phàm còn không tha cho mình thì chỉ có thể chạy về phía hậu viện thôi.
“Gỉa vờ chả giống chút nào, có thể đỡ được cú đấm hồi nãy của tôi, đã nói rõ là công phu của ông không tệ rồi, tiếp tục tới đi, đừng có nhát.”
Lý Phàm sải bước đi về phía Tiền Sáng Mắt, Tiền Sáng Mắt hoàn toàn mất đi ý định cầu xin tha, chỉ còn lại con đường vội vàng chạy trốn thôi.
Quay người điên cuồng chạy qua hành lang hướng về phía hậu viện, lúc đi ngang qua bên cạnh thủ hạ của cậu ba Lâm, Tiền Sáng Mắt còn không quên thuận tay đẩy mấy người ra để ngăn cản Lý Phàm.
Trong chớp mắt thì hành lang đã loạn như một nồi cháo, đám thủ hạ của cậu ba Lâm không rảnh đối phó với Tiền Sáng Mắt, đều xông về phía Lý Phàm như tổ ong vỡ.
Lý Phàm khẽ nhíu mày, đấm đá đám thủ hạ của cậu ba Lâm một phen, một đám người bị đánh đến gào khóc liên tục, không ít người đã bay lên cả không trung.
Một tiếng động cơ ầm ầm truyền tới, đám cậu chủ nhà giàu của club siêu xe đã đuổi tới, thấy chiếc xe việt dã Mercedes-Benz dừng ở bên ngoài cửa viện, trong mắt anh Khang chợt loé qua một thần sắc hưng phấn.
“Chính là chiếc xe này, mẹ nó, cuối cùng cũng tìm thấy hắn rồi! Ông đây phải xem cho kỹ xe của hắn được cải tạo thế nào!”
Anh Khang đẩy cửa vừa bước xuống xe thì đã nghe thấy bên trong truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, doạ anh ta sợ đến toàn thân rùng mình, anh Khang trực tiếp ngồi phịch vào lại trong xe.
“Mẹ nó động tĩnh gì vậy, không lẽ chỗ này có ma?”
Anh Khang kinh hoảng mà hỏi.
Cậu chủ nhà giàu ngồi trên ghế lái chính há hốc mồm mà nhìn lên bầu trời trong sân, đờ đẫn mà nói: “Anh xem trên bầu trời kìa, có giống thiên nữ đang tung hoa hay không.”
Anh Khang nhìn theo, chỉ thấy có không ít tên đàn ông cao lớn đang bay lên trời trong tiếng kêu thảm thiết, không ít người còn phun ra máu tươi, bộ dạng đó đáng sợ không thể nào hình dung nổi.
“Mày nói đây là tiên nữ tung hoa à? Một đám đàn ông bị đánh như chó, mà mày nói là tiên nữ tung hoa, mẹ nó, tên khốn lái xe Mercedes-Benz này rốt cuộc có lai lịch gì, bên trong rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”
Anh Khang run rẩy mà móc ra hộp thuốc lá, chuẩn bị hút một cây để giải toả áp lực tinh thần.
“Anh, anh Khang, em cảm thấy hay là chúng ta đi đi, đợi đến khi kêu các anh em tới rồi, chúng ta, chúng ta hẵng tới chỗ này tìm tên lái xe Mercedes-Benz.”
“Cái rắm! Ông đây có mang theo pháp khí đã được cao nhân khai quang rồi, cho dù có ma cũng không sợ! Hồi nãy ông đây đại nạn không chết, chắc chắn là có phúc, cứ hút thuốc bình tĩnh trước đi đã, đợi lát nữa không còn động tĩnh nữa rồi đi vào xem sao.”
Anh Khang ngậm điếu thuốc ở trong miệng, run rẩy mà cầm lấy bật lửa, bật hoài cũng không lên lửa.
Cậu chủ nhà giàu nhìn về phía cửa với ánh mắt kinh sợ, tay đặt trên cần gạt, bộ dạng chỉ cần cửa bị mở ra thì sẽ khởi động xe điên cuồng chạy đi ngay.
….
Bên trong sân, đám thủ hạ của cậu ba Lâm đều bị Lý Phàm đánh đến hôn mê.
Lý Phàm sải bước lớn đi xuyên qua hành lang, đuổi về phía hậu viện.
Sau khi Tiền Sáng Mắt xuyên qua hành lang đi tới hậu viện, cũng chả nói năng gì với cậu ba Lâm và chú Bào, trực tiếp chạy về phía cửa sau.
Chú Bào lập tức hồi thần lại, đẩy theo cậu ba Lâm cùng đi qua đó: “Sư đệ đi chậm chút, chúng ta cùng đi!”
“Có xe không? Có xe thì mau lấy chìa khoá ra, mấy tên kém cỏi đó không cản được Lý Phàm tới 2 phút nữa, mau lên đi!”
Tiền Sáng Mắt vừa sốt sắng nói vừa nhấc chân trực tiếp đá cửa sau ra, sau đó xông ra ngoài trước.
Cậu ba Lâm và chú Bảo vội vàng xông theo ra ngoài, bốn tên thủ hạ cuối cùng yểm trợ ở phía sau.
Một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz dừng ở bên ngoài cửa sau, Tiền Sáng Mắt mở cửa ghế lái phụ chui vào xe: “Ai lái xe giỏi thì mẹ nó mau lái xe đi!”
“Tôi bị thương, không lái được!”
Chú Bào vừa nói vừa chui vào hàng ghế sau.”
Cậu ba Lâm theo lên xe, cao giọng hét: “Cát Tường, mẹ nó cậu mau lái xe đi!”
Thủ hạ tên Cát Tường trầm ổn mà mở cửa ghế lái chính, sau khi lên xe thì khởi động sang số, giẫm chân ga lái chiếc xe Mercedes-Benz thương vụ điên cuồng phóng đi.
“Cậu ba yên tâm đi, lái xe là chuyên môn của tôi, tuyệt đối không ai có thể đuổi theo chiếc xe mà tôi lái đâu, các người thắt dây an toàn ngồi cho vững, coi tôi lái xe đưa các người vút bay!”
Cát Tường nói xong thì giẫm mạnh chân gia, tốc độ của chiếc xe Mercedes-Benz thương vụ lập tức lên tới 100 dặm.
Lúc Lý Phàm đuổi ra ngoài, chỉ thấy đèn hậu của chiếc xe Mercedes-Benz thương vụ.
Ánh mắt quét nhìn xung quanh, vào mắt chỉ có một chiếc xe motor ba bánh, Lý Phàm hoàn toàn cạn lời, cho dù có bản lãnh lớn, thì Lý Phàm cũng không thể lái xe motor ba bánh mà đuổi theo chiếc Mercedes-Benz được.
Quay người vào lại trạch viện, Lý Phàm nhanh bước đi tới tiền viện, vừa xuyên qua hành lang thì nhìn thấy cửa tiền viện bị đẩy ra.
Anh Khang dắt theo đồng bọn run cầm cập mà đi vào bên trong, há hốc mồm mà nhìn một đám người nằm đầy đất ở bên trong sân.
“Đây, đây là thi thể sao? Hồi nãy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, không lẽ là có tên cuồng giết người ư.”
Lý Phàm nhìn anh Khang và đồng bọn một cái, sau đó đi ra khỏi bóng tối, trực tiếp doạ anh Khang và đồng bọn đến té đái.
Hai người vừa định quay người chạy ra ngoài thì đã bị Long Đào chặn ở cửa cản đường.
“Ngài Lý, hai tên này lái siêu xe tới, chỉ e là đám đua xe mà chúng ta gặp trên đường hồi nãy đó.”
“Siêu xe? Đưa chìa khoá xe đây.”
Lý Phàm đi tới trước mặt anh Khang đưa tay ra.
Đồng bọn của anh Khang không nói không rằng mà giao chìa khoá xe: “Đại, đại ca, anh cứ sử dụng xe, đừng diệt khẩu bọn em nha, bọn em không có nhìn thấy gì hết.”
“Tôi chưa bao giờ sát sinh.”
Lý Phàm nói xong thì đi ra cửa, Long Đào theo sau Lý Phàm nói: “Ngài Lý, anh muốn đuổi theo bọn họ sao? Lái xe Mercedes[1]Benz của tôi nè.”
“Mercedes-Benz của cậu đã phế rồi, liên hệ người đến thay động cơ khởi động đi.”
Lý Phàm nói xong thì ngồi vào trong chiếc siêu xe Lamborghini, khởi động xe đuổi theo hướng mà đám người cậu ba Lâm rời đi.
Nhìn thấy chiếc siêu xe chạy đi xa, anh Khang và đồng bọn mới hồi thần lại.
Anh Khang nhìn Long Đào mà yếu ớt hỏi: “Người anh em, hồi nãy người lái xe vượt qua chiếc Bugatti Veyron của tôi chính là cái anh hồi nãy sao?”
“Ừm, chính là anh ta, các người cũng thật to gan, còn dám đuổi tới, có muốn đi theo qua đó xem phim hay không? Lên xe Mercedes-Benz của tôi, chúng ta qua đó coi.”
“Xe Mercedes-Benz là của anh? Xe Mercedes-Benz của anh được cải tạo thế nào vậy, dùng động cơ khởi động gì.”