Trong phòng làm việc của Cố Thiệu Dũng, Cố Bội Sam ủ rũ ngồi đối diện Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong, tường thuật lại toàn bộ sự việc trên bữa tiệc tối qua.
Nghe xong lời của cô ta, sắc mặt Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong trở nên vô cùng khó coi, giống như người thân chết vậy.
“Lý Phàm sao có thể lợi hại như vậy? Theo cạnh cậu ba Lâm đều là nhân vật hung ác lưỡi dao nhuốm máu, sao có thể bị Lý Phàm dễ dàng đánh bại chứ?”
Cố Thiệu Dũng nghĩ thế nào cũng không ra vấn đề này, vắt óc suy nghĩ, cũng nghĩ không ra lời giải thích hợp lý nào.
“Bội Sam, con thấy chuyện này thế nào?”
Cố Thiệu Phong mở miệng hỏi.
Advertisement
Cố Bội Sam ngước mắt nói: “Cậu cả nhà họ Tần – Tần Kế Nghiệp – tự xưng là người tay sai của Lý Phàm, con nghĩ lời của anh ta đã có thể đại biểu cho rất nhiều điều, Lý Phàm nhất định không phải là phế vật như trước đây biểu hiện, anh ta luôn ngụy trang bản thân.”
Lời của cô ta dường như đã xua đi làn sương mù, nổ bùng trong đầu Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong.
Suy nghĩ lời nói của cô ta, hai người đều không muốn tiếp nhận sự thực Lý Phàm không phải người bình thường.
“Sao có thể, hắn ta chỉ là một tên phế vật ai nấy đều biết! Sao có thể là đang ngụy tạo bản thân, trong này nhất định có nguyên nhân khác, nói không chừng là cậu ba Lâm đang phối hợp với hắn diễn kịch.”
“Bác cả, bác đừng tự lừa dối bản thân nữa, trước đây chuyện của gia chủ nhà họ Tô ở tỉnh thành thì bác nói thế nào? Chuyện những người ở thành phố Kim Hải đến bồi tội với Lý Phàm nói thế nào? Lại thêm chuyện tiệc tối ở trang trại rượu, đã có thể giải thích vấn đề rồi.”
Cố Bội Sam nhắc tới chuyện trước đây, Cố Thiệu Dũng nhắm mắt nhớ lại, càng nghĩ càng cả kinh.
Nhưng dù có những chuyện đó, trong lòng Cố Thiệu Dũng vẫn không muốn thừa nhận Lý Phàm là kẻ mạnh.
“Có lẽ hắn ta, hắn ta là đang hồ ly giả hổ, những chuyện đó đều là hắn giả bộ, bác đã tìm hai vợ chồng Cố Thiệu Huy hỏi rồi, họ nói là Tiền Phúc đang giúp Lý Phàm.”
Cố Thiệu Dũng khô khốc nói.
“Ha hả, vậy dù xem như Lý Phàm đang giả bộ dưới sự giúp đỡ của Tiền Phúc, nhưng Tiền Phúc có thể giúp anh ta, vậy chẳng phải cũng có thể chứng minh rất nhiều vấn đề.”
Cố Bội Sam đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Bác cả, con biết bác vì con trai mình bị Lý Phàm đánh mà ghi nhớ trong lòng, nhưng xin bác nhìn nhận vấn đề một cách lý trí.”
Cố Bội Sam xoay người muốn đi, Cố Thiệu Phong kéo cô ta lại: “Đừng vội, quan điểm của con cũng không thể nói là không chính xác, nhưng Lý Phàm vẫn là phải đối phó, con hẳn không phải sau này sẽ không nhắm vào hắn nữa đi.”
Trầm ngâm giây lát, trong lòng Cố Bội Sam có một ý tưởng, đảo mắt nói: “Bác cả, ba, con cảm thấy hai người cứ tiếp tục nhắm vào Lý Phàm, mà con thì sao, sau này con sẽ nghiêng về anh ta, tranh thủ lấy được quan hệ tốt với anh ta, như vậy có thể biết địch biết ta, sau này chúng ta nội ứng ngoại hợp đối phó Lý Phàm!”
Cố Bội Sam nghĩ mình muốn tiếp cận Lý Phàm chắc chắn không dễ dàng, cần phải có đủ sự giúp đỡ từ bên ngoài mới có thể từ từ bước vào lòng anh, vừa khéo kêu người nhà tiếp tục nhắm vào anh, mà mình thì từ từ nghiêng về phía anh, như vậy nói không chừng có thể khiến anh tiếp nhận mình.
Cố Thiệu Dũng châm điếu thuốc rít hai hơi, híp mắt nhìn làn khói lượn lờ, nói: “Đây cũng là một cách, chúng ta sẽ cố hết sức giúp con tiếp cận Lý Phàm.”
“Bác cả anh minh, con nhất định sẽ cố gắng, nếu có thể làm rõ tại sao Lý Phàm đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, nói không chừng có thể hoàn toàn nắm chắc xử lý được anh ta.”
Cố Bội Sam có chút hưng phấn nói.
“Ừ, vậy thì làm vậy, sau này chúng ta diễn vai phản diện, con diễn vai chính diện đi.”
Cố Thiệu Dũng quyết định, ba người lại cùng nhau thương lượng.
…
Ba người Lý Phàm, Cố Họa Y, Trần Hiểu Đồng lên xe, sáng sớm Lý Phàm đã nhận được báo cáo của thuộc hạ Tần Kế Nghiệp, nói anh ta đã tỉnh rồi.
Giấy cam kết hôm qua Tần Kế Nghiệp đưa lên khiến Lý Phàm có chút hài lòng, cho nên anh quyết định đến bệnh viện thăm anh ta, ngoài ra cũng phải để Trần Hiểu Đồng đi thăm bác Phúc.
Trong lòng Trần Hiểu Đồng có chút thấp thỏm, lo lắng bác Phúc sẽ bỗng nhiên tỉnh lại, nếu ông tỉnh lại, tương đương với sau này bên cạnh Trần Hiểu Đồng sẽ có một ánh mắt ở cự ly gần.
Cố Họa Y thấy sắc mặt Trần Hiểu Đồng có chút khó coi, cho rằng cô ta đang lo lắng chuyện bác Phúc còn chưa tỉnh lại, an ủi nói: “Em đừng lo lắng, bây giờ y học tiến bộ như vậy, bác Phúc hẳn không có vấn đề.”
“Dạ, cảm ơn chị Họa Y, em cũng cảm thấy bác Phúc, ông ấy sẽ không sao.”
Trần Hiểu Đồng thầm nghĩ nếu bác Phúc trực tiếp trở nên ngu ngốc thì tốt rồi, nếu mất trí nhớ cũng không tệ.
Lý Phàm nghịch điện thoại, căn bản không có ý tham gia an ủi Trần Hiểu Đồng, ngược lại suy ngẫm trận tỷ đấu quyền anh bất hợp pháp hẳn sắp khai chiến rồi, gần đây dường như không nghe thấy động tĩnh gì, cũng không biết bên phía Sở Trung Thiên làm ra sao rồi.
Vốn muốn gọi điện thoại cho ông ta hỏi xem, nhưng Lý Phàm nghĩ tới Cố Họa Y còn ở bên cạnh, nói tới chuyện tỷ đấu quyền anh bất hợp pháp không thích hợp lắm, thế là nhịn xuống suy nghĩ này, nghĩ lát nữa đi tìm ông ta là được rồi.
Xe lái tới bệnh viện, sau khi dừng lại, ba người bước vào tòa nhà khu nội trú, Lý Phàm dựa theo địa chỉ trên tin nhắn, dẫn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng tìm tới phòng bệnh.
Vệ sĩ canh giữ ngoài cửa phòng bệnh thấy Lý Phàm tới, đều đứng dậy khom người chào anh.
“Chào anh Lý, cậu Tần một tiếng trước đã tỉnh, nhưng bác Phúc vẫn chưa có phản ứng gì, vẫn còn hôn mê.”
“Ừ, chúng tôi vào xem thử, các người làm việc đi.”
Lý Phàm đẩy mở cửa, dẫn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng vào phòng bệnh.
Thương thế của Tần Kế Nghiệp không nặng, phần lớn đều là vết thương ngoài da, chỉ gãy vài cây xương sườn.
Tần Kế Nghiệp đang nhàm chán nghịch điện thoại, nghe thấy động tĩnh phía cửa phòng thì nhìn sang.
Thấy Lý Phàm bước vào, Tần Kế Nghiệp kích động muốn ngồi dậy, eo dùng sức, lập tức cảm thấy toàn thân đau đớn, hừ một tiếng ngã lại giường.
“Ai ui, suỵt.”
Tần Kế Nghiệp hít vào ngụm khí lạnh: “Anh Lý, tôi bị thương, thực sự không thể dậy nghênh đón anh được.”
“Anh nằm là được rồi, dưỡng thương thật tốt, mười ngày nửa tháng sau lại là một trang hảo hán.”
Lý Phàm cười ha hả nói.
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng nhìn Tần Kế Nghiệp, hai người gật đầu với anh ta, xem như chào hỏi.
Tần Kế Nghiệp thấy dáng vẻ thân như chị em ruột của Trần Hiểu Đồng và Cố Họa Y, thoáng chốc trong đầu xuất hiện hình ảnh hai người cùng hầu hạ Lý Phàm.
Trong lòng bi thương thở dài một tiếng, Tần Kế Nghiệp quyết tâm cắt đứt suy nghĩ với Trần Hiểu Đồng.
“Cảm ơn mọi người đến thăm tôi, hôm qua đều do tôi bản lĩnh không tốt, thật sự khiến mọi người xem trò cười rồi.”
Tần Kế Nghiệp cười khan nói.
“Anh đã biểu hiện không tệ rồi, sau này sẽ càng lợi hại, sẽ không khiến anh thất vọng.”
Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Trong mắt Tần Kế Nghiệp phóng ra tinh quang, trong lòng bỗng chốc tràn đầy ý chí chiến đấu.
Theo Lý Phàm phấn đấu mới là chuyện quan trọng nhất, đợi sau này công thành danh toại rồi, dạng phụ nữ nào mà không có!