CHƯƠNG 426: MỘT CHIÊU BỊ THUA
Đám công tử nhà giàu ít nhiều gì cũng có chút kiến thức, chỉ là vừa nãy nhìn bản lĩnh của bác Phúc, biết đây mới chính là đầy tớ mà nhà quyền quý mới có được.
Cao thủ có bản lĩnh khá như vậy, tuyết đối không khuất phục trước nhà giàu có bình thường.
Lúc đám công tử nhà giàu lo lắng không yên, rất nhiều người đều đang suy nghĩ thân phận của Lý Phàm, bởi vì mặc dù Lý Phàm không thể hiện chút nào, quả thật giống như người tàng hình vậy, thế nhưng mà Trần Hiểu Đồng có thể có đầy tớ như bác Phúc chăm sóc, sao lại trốn phía sau Lý Phàm?
Nghi vấn này nảy sinh trong lòng mọi người, thế nhưng không ai biết đáp án thật sự.
Nhìn thấy chú Bảo giậm chân, bác Phúc hừ lạnh: “Hừ! Cho rằng như vậy là có thể dọa người được sao, để cho ta xem uy lực của không động thất thương là như thế nào!”
“Ồ, vậy mà có thể nhìn thấu lai lịch của tôi, tuổi tác của lão già như ông tính chưa có sống bằng con chó.”
Advertisement
“Láo xược!”
Bác Phúc tức không chịu được, vung hai nắm đấm đánh về phía chú Bảo.
Chú Bảo cũng không yếu thế, bước nhanh về phía trước và đánh nhau với bác Phúc.
Tốc độ của hai người vô cùng nhanh, nhanh đến nỗi biến thành hai tia sáng một trắng một đen, hai tia sáng quấn quýt phát ra tiếng bùm bùm bốp bốp va chạm vào nhau.
Người bên ngoài căn bản không nhìn rõ động tác võ thuật của chú Bảo và bác Phúc, ở đây chỉ có Lý Phàm là thoải mái nhìn hai người đánh nhau.
Sau khi hai người đánh được hơn ba mươi chiêu, Lý Phàm chậm rãi lắc đầu, đã nhìn ra bác Phúc không phải là đối thủ của chú Bảo.
Trán của bác Phúc đã thấy mồ hôi, dưới cường độ tiêu hao cao, thể lực của bác Phúc đã đạt giới hạn, mà chú Bảo đang trong độ tuổi sung sức, ngược lại tinh lực dồi dào, lộ ra vẻ thành thạo.
Nắm lấy sơ hở của bác Phúc, chú Bảo đột nhiên đạp về phía bụng bác Phúc.
Bác Phúc kịp phản ứng lại, muốn lùi về phía sau nhưng đã quá muộn, vừa mới lùi được một bước, đã bị chú Bảo đạp một cái thật mạnh.
“Phụt!”
Lúc bác Phúc bay ngược ra ngoài đã phun ra một ngụm máu, máu tươi đẹp bắn trên không trung, hiện ra vẻ đẹp quỷ dị.
Oành!
Bác Phúc rơi xuống đất, sau gáy vì đập mạnh trên mặt đất nên đã hôn mê.
Trong lòng Trần Hiểu Đồng căng thẳng, nhìn bác Phúc hôn mê, trong lòng đã hơi rối.
Bác Phúc được phát đến để giám thị cô, nếu như bác Phúc chết rồi, đối với Trần Hiểu Đồng mà nói là chuyện tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là Trần Hiểu Đồng có thể tìm được người bảo vệ cô ấy, nếu không sớm muộn gì cô cũng bị người của Long Môn khống chế lại.
Trần Hiểu Đồng khẩn trương, không nhịn được mà nắm chặt tay Cố Họa Y, Cố Họa Y cho rằng Trần Hiểu Đồng bởi vì bác Phúc bị thương nặng mà căng thẳng, vì thế ôm Trần Hiểu Đồng nhẹ giọng vỗ về cô ấy.
Lý Phàm liếc nhìn bác Phúc, cảm thấy bác Phúc không có nguy hiểm gì đến tính mạng, vì thế chuyển ánh mắt của mình sang chú Bảo.
Chú Bảo đứng thẳng, cung kính nói với cậu ba Lâm: “Cậu ba, may mà không hổ thẹn.”
“Chú Bảo làm không tệ, sau này cố gắng đi theo tôi, tôi chắc chắn sẽ không đối xử tệ với chú.”
Cậu ba Lâm lại đắc ý.
“Cảm ơn cậu ba, ông Bảo tôi nhất định tiếp tục cố gắng, ngài có muốn bắt đồ bỏ đi kia cho cậu ba trừng trị?”
Chú Bảo ngoẹo cổ nhìn Lý Phàm, dùng Lý Phàm làm cơ hội để lấy lòng cậu ba.
“Ha ha, được, vừa nãy cấp dưới của cậu chủ tôi đây chịu thiệt không ít, món nợ này cũng phải tính lên đầu đồ bỏ đi này, bắt anh ta đến, cậu chủ tôi muốn đánh gãy từng cái từng cái xương của anh ta.”
Trái tim của Cố Bội Sam cũng nhẹ nhóm, dùng ánh mắt xem thường nhìn Lý Phàm nói: “Cậu ba, tôi muốn đạp nát trứng của tên rác rưởi Lý Phàm này, sau này để cho anh ta làm thái giám, làm một con rùa lông xanh không thể lên được! Sau này để anh ta ngày ngày nhìn anh cưng chiều Cố Họa Y.”
“Ha ha ha, vẫn là Bội Sam em biết chơi nha, không có vấn đề gì, hôm nay tuyệt đối sẽ thỏa mãn ý tưởng của em, đợi lát nữa em cứ tùy tiện trừng trị đồ vô dụng, muốn giẫm thế nào cũng được.”
Vẻ mặt của Cố Họa Y hơi khó coi, không ngờ rằng Cố Bội Sam lại độc ác như vậy.
Lý Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Cố Họa Y: “Đừng giận, không đáng.”
“Ừm, em không tức giận, chỉ là không hiểu vì sao, mọi người không thể cố gắng trở thành người một nhà.”
“Người một nhà thì làm sao, luôn có người lòng tham không đáy, luôn có người hâm mộ ghen ghét, chỉ cần có ý đồ, vậy thì sẽ nảy sinh ra cái ác.”
Lý Phàm nói xong đứng lên, chắp hai tay sau lưng đi về phía chú Bảo: “Ông chuẩn bị bắt tôi?”
“Ha ha, đúng vậy, lẽ nào cậu muốn tự mình đưa tới cửa? Như vậy thì càng tốt hơn nha.”
Chú Bảo cười nói, căn bản không để Lý Phàm vào trong mắt.
“Một kẻ cặn bã như ông căn bản không phải là đối thủ của tôi, Lý Phàm nghênh ngang nói.
Sắc mặt của chú Bảo lập tức trở nên cực kỳ khó coi, cảm thấy Lý Phàm này hoàn toàn không để mình vào trong mắt.
“Mẹ nó cậu lại nói khoác mà không biết ngượng!”
Chú Bảo gầm lên giận dữ vung nắm đấm ra, định dùng một đấm đánh bại Lý Phàm, để Lý Phàm biết mình lợi hại.
Lý Phàm khinh thường lắc đầu, duỗi một ngón tay ra chặn nắm đấm của chú Bảo.
“Ông từng nghe qua nhất chỉ thiền chưa? Đây chính là công phu chân chính của tôi, không phải là loại khoa chân múa tay như ông có thể so sánh được.”
“Nhất chỉ thiền em gái cậu! Hôm nay tôi nhất định phải phế… A!”
Chú Bảo hét thảm một tiếng, trơ mắt nhìn nắm đấm của mình đụng vào ngón giữa của Lý Phàm, sau đó nhìn ngón giữa của Lý Phàm đâm nát xương bàn tay của mình, ngón tay chọc vào trong lòng bàn tay của mình.
“Ha ha, tôi nói công phu chân chính của tôi, ông còn chưa tin.”
Lý Phàm trêu tức xong, sau đó búng tay một cái, bàn tay của chú Bảo lập tức da tróc thịt bong.
Chú Bảo vội vàng lùi về phía sau ba bước, tay phải bị thương run rẩy, bởi vì đau nhức mà trán chảy xuất hiện mồ hôi hột.
Cậu ba Lâm và Cố Bội Sam đắc ý chưa được hai phút, trái tim đột nhiên chìm vào trong đáy vực, trong lòng giống như ngồi cáp treo vậy, chập trùng lên xuống mấy lần.
“Cậu, cậu ba, đây, đây còn có thể thắng không, còn cao thủ thì cũng mau mau gọi ra đi.”
Cố Bội Sam căng thẳng nói.
Cậu ba Lâm hoang mang lắc đầu: “Còn cao thủ cái rắm, chú Bảo chính là cao thủ duy nhất! Không phải cô nói Lý Phàm là đồ vô dụng bám váy đàn bà sao! Đồ vô dụng bám này đàn bà nhà cô mà cũng lợi hại như thế!”
“Tôi, tôi cũng không biết, trước đây Lý Phàm bị đánh cũng không đánh trả, bị chửi cũng không nói lại, so với đồ vô dụng còn vô dụng hơn!” Cố Bội Sam khóc nức nở nói.
Lý Phàm đột nhiên hung ác như vậy, Cố Bội Sam nằm mơ cũng không nghĩ tới, nếu như sớm biết Lý Phàm hung ác như vậy thì đánh chết Cố Bội Sam cũng không dám khoe khoang với cậu ba Lâm.
Nhưng bây giờ Cố Bội Sam hối hận cũng đã muộn rồi, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện chú Bảo lật ngược tình thế.
Lý Phàm cất bước đi về phía chú Bảo: “Bây giờ ông còn muốn nói cái gì? Nói ông khoa chân múa tay cũng coi là coi trọng ông.”
“Cậu, cho rằng như vậy mà có thể đánh thắng tôi? Át chủ bài của tôi còn chưa sử dụng đâu, mẹ nó cậu tiếp chiêu đi!”
Chú Bảo tức giận quát một tiếng, bỗng nhiên vung tay trái lên, vài chấm đen từ trong tay chú Bảo bắn ra.
Mấy cái chấm đen đó là trùng độc, cũng là con át chủ bài hộ mệnh của chú Bảo.