CHƯƠNG 410: RẤT KINH HỈ PHẢI KHÔNG
Anh Long mang theo hai tên đàn em là Long Hành, Hổ Bộ sải bước dài đi vào, cứ mỗi lần như vậy lại khiến anh Long cảm thấy rất có thành tựu, phảng phất như mình bỗng biến thành Tiểu Mã Ca trên phim ảnh vậy.
Đang lúc anh Long tận hưởng cảm giác hào nhoáng đó thì chợt nhìn thấy ba bóng người loáng thoáng bay vào trong tầm mắt.
Ui! Hình dáng hơi quen quen, nhìn kĩ lại đầu tóc cùng quần áo, hình như là thủ hạ của mình!
Trong thoáng chốc, hai mắt anh Long mở tròn vo, quan sát kĩ hướng đụng vách tường rồi tiếp đất của ba người đàn ông vạm vỡ.
Không sai! Đích thực là đàn em của mình!
Mẹ nó chuyện này là thế nào, ba người này nổi tiếng tàn độc, một đánh mười đè đầu cưỡi cổ, sao lại có thể cùng nhau ngã ngựa được.
Cao thủ! Nhất định là cao thủ rồi!
Advertisement
Anh Long thích ứng hoàn cảnh một cách nhanh nhậy, những kẻ có thể dễ dàng đánh bay những thủ hạ dũng mãnh của mình thì chỉ có thể là cao thủ anh Long rút súng lục từ sau thắt lưng không chút do dự, trầm giọng nói: “Rút súng ra, tản ra thành ba góc hình tam giác!” Hai tên thuộc hạ cũng được huấn luyện kỹ càng, khi anh Long có lệnh lập tức rút súng, nhún những bước nhỏ một trái một phải tiến về phía trước, cùng anh Long tạo thành ba góc hình tam giác.
Anh Long giơ tay trái lên ra hiệu dừng lại, đồng thời cùng đồng bọn chĩa súng nhằm về hướng bay của người đàn ông cường tráng.
Bởi có một hàng xe chắn phía trước, nên anh Long hoàn toàn không nhìn được tình hình bên Lý Phàm, đối mặt với khả năng có thể có cao thủ tồn tại nên anh ta cũng không dám liều lĩnh xông lên mà chỉ chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Bên tai Lý Phàm động một cái, đã nghe được lời của anh Long, bèn xoay người ấn nút thang máy, cửa thang máy từ từ mở ra.
“Em lên trên xem quần áo trước đi, anh xử lí xong sẽ đi tìm em.”
“Anh phải cẩn thận đấy.”
Cố Họa Y nhắc nhở một câu, sau đó đi vào trong.
Dưới tình huống này, Cố Họa Y biết mình ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân nên cách tốt nhất là nghe lời Lý Phàm lên tầng trên đi shopping.
Tầm mắt của Cố Họa Y chiếu thẳng vào Lý Phàm, chất chứa tình cảm nồng nàn cùng nồng đượm lo lắng, cửa thang máy dập dìu đóng lại, trở thành bức tường ngăn cách tầm mắt của hai người.
Lý Phàm thuận theo hàng xe bên cạnh, đi đường vòng theo hướng ba người anh Long đang đứng.
Ba người anh Long đợi mấy phút mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, trong lòng đều nổi lên nghi hoặc.
“Anh Long, hay là chúng ta qua đó xem sao?”
Một tên đàn em nói.
“Mày đi qua đó thám thính trước, nhớ chú ý an toàn?” Anh Long lạnh giọng, nói.
Tên đàn em đó gật đầu, đang định sải bước đi lên bỗng từ trong khóe mắt lóe lên một bóng người từ sau đuôi xe bên cạnh, trong lòng người nọ kinh hãi, lập tức xoay họng súng nhắm bắn, bỗng một tay từ đâu lòi ra nắm chặt khẩu súng trong tay tên đàn em.
Tên đàn em thấy Lý Phàm đột ngột xông ra, vừa định bóp cò thì phát ra một tiếng hét đau đớn, cổ tay người nọ đã bị Lý Phàm bẻ gãy.
Anh Long thấy Lý Phàm đang giao thủ cùng đàn em của mình, cũng mặc kệ có làm bị thương người của mình hay không, đã bóp cò nổ súng.
Lý Phàm tức tốc xoay người, dùng thân thể của tên đó làm bia đỡ đạn, đồng thời cướp súng từ trong tay tên đàn em đó trong chớp nhoáng.
Pằng pằng pằng.
Âm thanh đạn xuyên qua người vang lên, tên đàn em bị Lý Phàm làm lá chắn ngay tức thì chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
“Con mẹ mày nổ súng đi! Đờ đẫn cái cái quần què gì đấy!”
Anh Long thấy thế gào om sòm với tên đàn em còn lại.
Tên đàn em còn lại bị làm cho hoảng hồn, thấy người anh em của mình bị Lý Phàm tóm lấy làm bia đỡ đạn, vành mắt hiện lên tia máu đỏ ngầu.
“Long, Anh Long, đó là anh em của mình, em không xuống tay được.”
“Mẹ nó không xử nó, người chết là mình đấy, bắn đi!”
Anh Long quát khô cả họng, chuẩn bị tiếp tục nổ súng phản kích.
Lý Phàm dơ cao khẩu súng lục vừa cướp được, đối đầu với họng súng của anh Long.
Ba phát súng vang lên, hai bả vai và bắp chân phải của anh Long bị trúng đạn, cánh tay cầm súng của anh ta tê dần, sức lực cầm súng như vấp phải sức nặng nghìn cân, không cách nào cầm vững súng nữa.
Soạt.
Khẩu súng lục rớt xuống đất, anh Long cũng theo đó khụy xuống, bắp đùi bị trúng đạn không còn sức lực nâng đỡ, chỉ có thể quỳ xuống mới thấy dễ chịu hơn một chút.
“Nổ súng, con mẹ nó mày nổ súng nhanh đi.”
Anh Long yếu ớt dùng chút hơi tàn thét lên với tên đàn em còn lại.
Tên đàn em còn lại hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, nhìn Lý Phàm như gặp phải quỷ.
“Bỏ súng xuống, có thể tha cho mày một mạng.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Tên đàn em hơi do dự một chút, sau đó cũng bỏ súng xuống đất, hai tay ôm đầu ngồi chồm hổm xuống.
“Mẹ nó, mày đúng là thằng ngốc, sao tao lại có thủ hạ như mày, con mẹ nó tức chết ông đây.”
Anh Long phẫn nộ gào hét ầm ĩ.
Lý Phàm ném tên đàn em bị coi là bia đỡ đạn qua một bên, rồi bước đến chỗ tên đàn em đang ôm đầu ngồi dưới đất, cười nói: “Nói ra lai lịch của bọn mày, bốn người kia chắc là người cùng nhóm chúng mày rồi, nói đi mục đích là gì?”
“Chúng tôi đến từ thành phố Lâm, vị này là anh Long của chúng tôi, anh Long muốn tạo dựng quan hệ với cậu ba Lâm , làm người đại diện của cậu ba Lâm ở Sở Châu, thế nhưng anh Long lại không thân quen với cậu ba Lâm nên mới nảy ra chủ ý bắt một cô em cực phẩm dâng cho cậu ba Lâm, rồi, rồi mới có sau đó.”
Tên đàn em không dám giấu diếm, thuật lại một lượt sự tình cho Lý Phàm nghe, sau đó nói tiếp: “Là, là người phục vụ ở quán cafe báo tin cho chúng tôi, chính là ở khu pha chế, cái người phục vụ có ngoại hình tương đối điển trai đó.”
“Rất tốt.”
Lý Phàm nói xong thì rút ra một con dao, đánh một phát vào sau gáy tên đàn em, khiến người nọ hôn mê tại chỗ.
“Anh Long đúng không, xem ra mày cũng là một kẻ tội ác tày trời, có lẽ tao phải thay trời hành đạo mới được.” Lý Phàm nói một cách điềm nhiên.
“Không, xin đừng, mọi chuyện đều có thể thương lượng, tôi có thể bồi thường cho anh, anh muốn tôi bồi thường như thế nào đều được, xin cứ ra một con số.”
Anh Long hoảng loạn, vội vàng hướng Lý Phàm cầu xin tha thứ.
“Mày không bồi thường nổi đâu, dám xuống tay với bà xã của tao, mày đúng là muốn chết.”
Sau đó, Lý Phàm đi đến trước mặt Anh Long, vung súng lên và dùng báng súng đập thật mạnh vào sau gáy anh Long .
Anh Long ăn một cú đau, cả đầu ù ù cạc cạc, bất tỉnh nhân sự.
Lý Phàm lôi điện thoại ra gọi cho đội trưởng Chương, để đội trưởng Chương cho người đến thu thập mớ lộn xộn này.
Đợi đến khi đội chương Chương dẫn người đến, Lý Phàm giao lại súng và nói ngắn gọn lại mọi chuyện cho đội trưởng Chương nghe.
Đội trưởng Chương phân công người đi xử lí hiện trường, sau đó mới thấp giọng nói với Lý Phàm: “Anh Lý muốn đi tóm tên phục vụ đó sao?”
Lý Phàm gật đầu, tên phục vụ đó chắc chắn phải tóm cho bằng được, nếu không phải do hắn dở trò thì cũng không xảy ra chuyện.
“Hay là tôi cùng đi với anh, chỉ cần anh không đánh chết người là được, chuyện còn lại cứ để tôi lo, đảm bảo khiến hắn đi tù mọt gông.”
Lý Phàm cười cười, cùng đội trưởng Chương đi vào thang máy. Sau khi đến khu pha chế cafe, tên phục vụ đẹp trai đó đang rót cafe cho khách bỗng nhìn Lý Phàm như gặp phải quỷ.
“Anh, làm sao..á!”
Không đợi người phục vụ nói xong, Lý Phàm đã đánh thẳng một cú vào mặt người nọ, Tiếng răng rắc vang lên, gò má người phục vụ bị đánh lõm xuống, miệng phát ra tiếng hét thảm thiết.
“Rất ngạc nhiên đúng không, còn khiến anh càng ngạc nhiên hơn đó.”