CHƯƠNG 399: CÓ TRƯƠNG THIÊN SƯ TÔI Ở ĐÂY
Không ai trong năm tên cao thủ là đối thủ của Lý Phàm, chẳng mấy chốc đã biến thành năm cái xác chết nằm trên mặt đất.
Cộng thêm tên cao thủ vừa bị Lý Phàm dùng đá tung chết, còn lại sáu tên do Minh Đức phái đến đã chết hết.
Minh Đức lặng lẽ tiến vào công trường, nơi đã bố trí cái lán giả thần giả quỷ để huyễn hoặc bên ngoài, khiến một vài công nhân trực ở đó bị dọa sợ đến phát run, túm tụm lại một chỗ.
Thấy họ đã bị dọa sợ, Minh Đức lấy điện thoại ra xem giờ, đã mười lăm phút trôi qua kể từ khi Lý Phàm bước vào công trường.
Advertisement
Minh Đức nghĩ có lẽ những tên cao thủ mình sắp xếp đã xử lý được Lý Phàm rồi, vì thế anh ta vội dọn dẹp mấy thứ đáng sợ này, rồi mau chóng đến trung tâm công trường để dàn dựng hiện trường cái chết của Lý Phàm.
Xong, khi Minh Đức chạy tới nơi thì hoàn toàn chết lặng, nhìn sáu xác chết nằm dưới đất, hồn Minh Đức như sắp lìa khỏi xác.
“Khốn khiếp!” Minh Đức văng một tiếng chửi thề, sốc tới mức hai chân mềm oặt, vừa quay người định chạy thoát thì phát hiện Lý Phàm đã đứng đằng sau anh ta, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình.
Cả người Minh Đức thoáng chốc dựng đứng lông tơ, anh ta nhanh chóng lùi phía sau, nhưng vừa lùi lại đã vấp phải một cái xác, cả người lập tức ngã ngửa vào trong đống xác chết.
Vừa quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt của một cái xác bên cạnh đập thẳng vào mắt anh ta, Minh Đức hốt hoảng hét lên: “Á!”
Lý Phàm tươi cười bước đến, giẫm một phát lên ngực Minh Đức, áp chế tiếng hét kinh hãi của Minh Đức. “Tất cả đều là do mày làm?”
“Tôi, khô..ng, không phải là tôi, thật sự không phải tôi làm, tất cả đều do Thầy Trương sắp đặt, tôi chỉ nghe theo lệnh của hắn mà thôi.”
Minh Đức hoảng sợ nói, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo lúc ban ngày.
Bây giờ nghĩ đến sự kiêu ngạo của mình hồi sáng, trong lòng Minh Đức cảm thấy hối hận vô biên, anh ta nghĩ lại cảm thấy bản thân đúng là đần từ trong trứng, sao lại không nhìn ra Lý Phàm là cao thủ cơ chứ.
“Thầy Trương ? Cái lão lừa đảo còn làm những gì nữa.”
“Hắn, hắn còn tính kế hãm hại vợ anh, chuẩn bị thuốc mê để khi lừa vợ anh vào phòng sẽ nhân cơ hội bỏ thuốc vào nước.”
Minh Đức chìm trong nỗi sơ hãi nên không dám che giấu, khai ra một mạch những gì mà anh ta biết.
Một tia sát ý lóe lên trong mắt Lý Phàm, ánh mắt nhìn Minh Đức cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Mày đi theo thầy Trương, nên chắc hẳn cũng nắm rõ cách hắn lừa người như thế nào nhỉ.”
“Chuyện này, cũng biết được một chút, chỉ một chút chút thôi, anh muốn khiến hắn thân bại danh liệt sao? Ở chỗ tôi có giữ một ít chứng cứ có thể đưa cho anh, chỉ xin anh tha cho tôi một mạng.”
Sáu tên cao thủ đều đã chết, Minh Đức cũng không dám đánh cuộc Lý Phàm có khả năng sẽ lấy mạng mình không, anh ta chỉ nghĩ cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của Lý Phàm, thì may ra anh ta còn có cơ hội sống.
“Nếu mày đồng ý ra làm chứng, tố cáo Thầy Trương là kẻ lừa đảo, tao có thể xem xét tha cho mày một mạng.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Minh Đức rơi vào trầm mặc. Làm nhân chứng tội phạm thì đơn giản, nhưng sau đó sẽ rước lấy phiền phức rất lớn, khi đã hãm trong hoàn cảnh này thì khó mà giữ mình trong sạch, vả lại về sau còn phải đối mặt với sự đuổi giết của tay chân thầy Trương, nhìn thế nào cũng thấy cái chết chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Còn chưa suy nghĩ xong à? Sự kiên nhẫn của tao có hạn.” Lý Phàm lạnh lùng nói.
Minh Đức lập tức hoảng sợ, gật đầu nói: “Được rồi, tất cả đều nghe theo anh, anh bảo tôi làm gì tôi sẽ làm theo.”
“Đứng lên, cùng tôi trở về yến tiệc, cứ nhìn theo ánh mắt tôi mà hành động là được.”
“Vâng vâng, tôi sẽ dựa theo ánh mắt của anh hành động.” Lý Phàm đưa Minh Đức ra khỏi công trường rồi lái xe về thẳng khách sạn.
Khi Lý Phàm rời đi, những công nhân trực ca bắt đầu hoang mang, lập tức gọi điện thoại báo cáo sự việc bất thường vừa rồi.
Cuộc gọi được chuyển tiếp từng cấp, cuối cùng được chuyển đến giám đốc Vương và lên đến tai Cố Thiệu Dũng.
Cố Thiệu Dũng nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên xầm xì.
Thầy Trương thấy tâm trạng ông có gì đó không đúng, âm thầm nở rộ trong lòng, đoán rằng Minh Đức ắt hẳn đã làm xong việc.
“Tiểu Cố, làm sao vậy? Mới nghe một cuộc điện thoại mà tâm trạng sa sút vậy.”
Thầy Trương khôi phục lại biểu cảm, nói với giọng bình thường.
Cố Thiệu Dũng lập tức nở nụ cười trên môi và nâng ly rượu lên và nói: “Tôi phải kính ngài một ly mới được, ngài quả thật là cao thủ trong cao thủ, nói một phát trúng luôn, quả nhiên công trường đã xảy ra chuyện.”
“Ồ? Xảy ra chuyện gì, ông nói nghe xem.” Thầy Trương ung dung nói.
“Những công nhân trực ở công trường vừa báo tin ở công trường bị ma ám, nên đều trốn trong lán công trình không dám ra ngoài, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng ma kêu vọng lại, hình như là tiếng ma đòi mạng gì đó, nghe vô cùng đáng sợ.” Cố Họa Y nghe Cố Thiệu Dũng kể lại, trong lòng lập tức bồi hồi, bắt đầu lo lắng cho Lý Phàm.
“Lý Phàm vừa đến đến công trường rồi, không biết có xảy ra chuyện gì không, con phải qua đó xem sao.”
Cố Họa Y hoảng loạn, toan đứng dậy định rời đi.
Thầy Trương híp híp mắt, vội nói: “Đừng quá lo lắng, đợi ta bấm tay xem, sau đó sẽ phái đệ tử đi thám thính, cô Cố đừng lấy thân mạo hiểm, đêm hôm khuya khoắt, một cô gái như cô đi ra ngoài càng dễ xảy ra chuyện.”
“Họa Y, con hãy nghe lời Thầy Trương đi, không cần phải lo cho Lý Phàm đâu, một người đàn ông trưởng thành như cậu ta, dương khí mạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cố Thiệu Phong cũng ùa theo khuyên nhủ.
Cố Họa Y chần chừ, đôi mắt ngập tràn khẩn cầu nhìn Thầy Trương: “Mong ngài mau chóng phái đệ tử đến hiện trường xem xét, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.” “Đừng hoảng loạn, có ta ở đây.” Thầy Trương đưa tay phải ra, bắt đầu chuyển động ngón tay, sau đó vẻ mặt lập tức hiện lên sự kinh hãi. “Ôi trời! không hay rồi, năm nay mệnh của Lý Phàm phạm vào đại hung, cộng thêm mấy ngày qua cậu ta không ngừng vấy máu tạo nghiệp, sợ rằng khó qua khỏi đêm nay, giờ này có lẽ đã phơi thây ngoài đường.” Thầy Trương lên tiếng, lập tức không khí trong sảnh tiệc trở nên yên ắng.
Cố Họa Y cảm thấy cả người mềm nhũn, nằm oặt trên ghế, trong đầu ong ong không ngừng.
“Không, không thể nào, sao Lý Phàm có thể chết, ông nói láo.” Thầy Trương lắc đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Ta không dám nói láo, nếu không tin ta sẽ phái đệ tử đi xem hoặc mọi người có thể cử công nhân trực ở công trường vào xem, chắc chắn sẽ thấy thi thể của Lý Phàm ở khu vực trung tâm công trường. “
Cố Thiệu Dũng hơi nhăn mày, cầm điện thoại lên nói: “Tôi sẽ cho công nhân ở đó đi xem sao, nếu còn một hơi ít nhất vẫn có thể đưa nó đi cấp cứu.”
Sau đó, Cố Thiệu Dũng nối máy đến công trường, ra lệnh cho những công nhân trực ở đấy đến khu vực trung tâm tìm kiếm.
Mấy người công nhân trực ở đó tuy không muốn nhưng vì tiền thưởng cao giá mà Cố Thiệu Dũng đã hứa, đành dựng tóc gáy, đi thành đoàn tiến vào.
Rất nhanh, điện thoại trong tay Cố Thiệu Dũng vang lên, Cố Thiệu Dũng nhếch miệng cười nghe máy, đồng thời mở loa ngoài.
“Không, không xong rồi, chết, có sáu người chết!”