CHƯƠNG 394: CÔ ẤY CÓ DUYÊN VỚI TÔI
Cố Thiệu Phong trừng mắt nhìn Lý Phàm như ước gì có thể tát cho anh một bạt tai, một chuyện lớn như tiếp đón thầy Trương mà lại mắc lỗi, thật sự đã đắc tội với thầy Trương, người ta làm chút thủ đoạn là có thể khiến nhà họ Cố cửa nát nhà tan.
Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng khi nó dính dáng với mình, ai cũng sẽ kính sợ, Cố Thiệu Phong của bây giờ là như thế.
Lý Phàm cười khẩy lắc đầu, nói một cách khinh thường: “Thầy phong thủy gì chứ, chỉ là bọn bịp bợm giang hồ mà thôi, không cần phải kính trọng một tên lừa đảo vậy đâu.”
Nghe Lý Phàm nói thầy Trương là lừa đảo, Cố Thiệu Phong sốt ruột giậm chân, chỉ vào mũi Lý Phàm quát: “Cậu muốn chết đúng không? Dám bất kính với thầy Trương! Cố Họa Y, mau đuổi thằng chồng vô dụng của cháu đi đi, đây không phải nơi để cậu ta nói lung tung!”
Bốn thanh niên Hán phục đều lạnh lùng nhìn Lý Phàm, họ chậm rãi bước lại gần Lý Phàm, mơ hồ bày ra thế bao vây.
“Mày dám nói thầy Trương là lừa đảo! thầy Trương là thầy phong thủy chân truyền, hiện tại ông ấy là người duy nhất được gọi là thầy phong thủy!”
Thanh niên Hán phục lạnh lùng nói: “Lập tức quỳ xuống xin lỗi thầy Trương, nếu không thì một khi thầy Trương nổi giận, ông trời sẽ hạ sấm chớp!”
“Khoác lác mà không viết nháp luôn, hôm nay trời trong mây trắng, bảo thầy Trương kia hạ sấm chớp xuống cho tôi xem nào!”
Lý Phàm trêu tức.
Thanh niên Hán phục ngẩn ra, nói ông trời hạ sấm chớp là cách ví von phóng đại thôi, ai mẹ nó bảo mày coi là thật?
“Thầy Trương là thầy phong thủy, thông thạo địa lý phong thủy, chứ không phải Thiên sư!”
Thanh niên Hán phục trợn mắt đáp.
Lý Phàm cười tủm tỉm nói: “Cho nên? Vừa rồi cậu chỉ đang khoác lác thôi, không có bản lĩnh nhất định không thể nói lung tung.”
“Mẹ mày, lên hết cho tao, đánh cậu ta tàn phế để xem cậu ta còn kiêu ngạo bằng cách nào!”
Advertisement
Bốn thanh niên Hán phục chuẩn bị tư thế, lúc đang định ra tay với Lý Phàm thì một giọng nói hùng hồn vang lên.
“Các cậu làm gì thế, tôi đã dặn trước là phải khiêm tốn, đừng có suốt ngày làm ba cái trò mèo giả dối đó, tôi cũng không phải Tinh Túc lão tiên.”
Người nói là một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc trang phục nhà Đường, nhìn như tiên trên trời, có phong thái của cao nhân.
Cố Thiệu Dũng hơi khom người đi theo bên cạnh ông lão, ông ta liếc nhìn Lý Phàm với vẻ không vui, thầm nghĩ tên này lại gây rắc rối cho ông, đúng là nên dạy cho cậu ta một bài học!
“Là do học trò tôi có thái độ không tốt, xin thầy Trương đừng tức giận với cậu ta, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu ta thật tốt.”
Cố Thiệu Dũng nói một cách hèn mọn.
Mặc dù thầy Trương nói không muốn làm trò mèo, nhưng ai biết được trong lòng thầy Trương nghĩ gì, loại người ngoài cười nhưng lại đâm sau lưng người khác cũng nhiều lắm.
Dù cho thầy Trương nghĩ sao nói vậy, nhưng chưa chắc đám học trò bị răn dạy sẽ không có ý đồ gì, Cố Thiệu Dũng nghĩ không nên đắc tội với những người hiểu về huyền học.
Sau khi hèn mọn nói với thầy Trương, ông ta bước nhanh về phía Lý Phàm, cao giọng quát lớn: “Tên vô dụng nhà cậu chỉ biết gây chuyện! Mau mau xin lỗi thầy Trương và học trò của ông ấy!”
“Bác cả, Lý Phàm không cố ý nói vậy đâu.”
Cố Họa Y nhỏ giọng nói.
Lý Phàm cười mỉa: “Ông dựa vào đâu bắt tôi xin lỗi, không tiếp đón ông ta là có lỗi ư? Họ bắt Họa Y đi mở cửa xe cho thầy Trương, đây được coi như cưỡng ép tự do của người khác, việc này cũng tính là phạm tội rồi.”
“Thằng khốn miệng lưỡi sắc bén này! Giờ mà cậu còn dám cãi sao?”
Cố Thiệu Dũng tức giận đến mức chỉ ước có thể cầm dao đâm chết Lý Phàm.
Đám người sếp Vương thấy chuyện bị làm lớn đều tới khuyên can.
“Em Lý, em đừng cố chấp nữa, nhanh đi nhận lỗi với thầy Trương đi. Thầy Trương là người có đạo hạnh, không thể bất kính được.”
“Nói thầy Trương là thần tiên sống còn chưa đủ kìa, bất kính với thầy Trương là thật sự sai lầm. Nếu sau này muốn sống yên ổn thì nên cúi đầu, những người từng động tới thầy Trương đều có kết cục cửa nát nhà tan đấy.”
“Không phải chỉ bảo vợ cậu mở cửa xe cho thầy Trương thôi sao? Điều này có nghĩa là có phúc duyên đó. Nếu thầy Trương coi trọng vợ cậu, nhận vợ cậu làm học trò, sau này cậu nhất định sẽ được ăn ngon uống say.”
Lúc đám người sếp Vương khuyên Lý Phàm, cả đám học trò mặc Hán phục đã đi lại vây quanh thầy Trương.
“Rốt cuộc đã cãi nhau vì chuyện gì? Người tu hành như chúng ta nên nhiệt tình giúp đỡ mọi người mới đúng. Minh Đức, con nói rõ nguyên nhân đi.”
Thầy Trương nhìn về phía người học trò vừa mới kiêu ngạo.
Minh Đức nhìn Lý Phàm rồi quay người, khom lưng với thầy Trương: “Thưa thầy, người này không chỉ không tiếp đón thầy mà còn nói thầy là lừa đảo, việc này khiến người ta không thể chịu đựng được.”
“Hửm?”
Thầy Trương “hửm” một tiếng, dù nghe thế nào cũng thấy có vẻ bất mãn.
Đường đường là thầy phong thủy lại bị người ta nói thành lừa đảo, đây là điểm mấu chốt của thầy Trương, những người nói thầy Trương là lừa đảo trước đây cuối cùng đều bị ông ta làm cho cửa nát nhà tan.
Câu chuyện cửa nát nhà tan của những người đó cũng dần được truyền tai nhau rồi đúc thành uy danh của thầy Trương.
“Thầy Trương, Lý Phàm chỉ nhất thời nói bậy, không phải cố tình nói ông là lừa đảo, anh ấy làm thế cũng vì bảo vệ tôi thôi.”
Cố Họa Y bước lên nói.
Ánh mắt thầy Trương nhìn về phía Cố Họa Y, trong mắt ông ta chợt lóe tia sáng.
Người đẹp thế này nên làm học trò, ngày đêm hầu hạ ông mới đúng, làm vợ cho một gã đàn ông bình thường nghèo nàn thì thật là đáng tiếc.
“Ồ, ra là thế, tình vợ chồng sâu đậm có thể hiểu được. Minh Đức, sau này tác phong làm việc không được lỗ mãng, nhìn rắc rối mà con gây ra kìa.”
Thầy Trương khiển trách học trò một câu không đau không ngứa, Minh Đức khom người đáp: “Học trò đã biết.”
“Ừ, nên đặt chính sự lên hàng đầu, để tôi xem tình hình phong thủy chỗ các ông thế nào trước đã.”
Thầy Trương nói xong thì nhìn lướt qua Cố Thiệu Dũng và những người khác, cuối cùng nhìn vào Cố Họa Y.
“Cô ấy có duyên với lần xem phong thủy này, để cô ấy đi theo bên cạnh tôi đi.”
Thầy Trương thản nhiên bảo.
Cố Thiệu Phong trừng mắt nhìn Lý Phàm như ước gì có thể tát cho anh một bạt tai, một chuyện lớn như tiếp đón thầy Trương mà lại mắc lỗi, thật sự đã đắc tội với thầy Trương, người ta làm chút thủ đoạn là có thể khiến nhà họ Cố cửa nát nhà tan.
Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng khi nó dính dáng với mình, ai cũng sẽ kính sợ, Cố Thiệu Phong của bây giờ là như thế.
Lý Phàm cười khẩy lắc đầu, nói một cách khinh thường: “Thầy phong thủy gì chứ, chỉ là bọn bịp bợm giang hồ mà thôi, không cần phải kính trọng một tên lừa đảo vậy đâu.”
Nghe Lý Phàm nói thầy Trương là lừa đảo, Cố Thiệu Phong sốt ruột giậm chân, chỉ vào mũi Lý Phàm quát: “Cậu muốn chết đúng không? Dám bất kính với thầy Trương! Cố Họa Y, mau đuổi thằng chồng vô dụng của cháu đi đi, đây không phải nơi để cậu ta nói lung tung!”
Bốn thanh niên Hán phục đều lạnh lùng nhìn Lý Phàm, họ chậm rãi bước lại gần Lý Phàm, mơ hồ bày ra thế bao vây.
“Mày dám nói thầy Trương là lừa đảo! thầy Trương là thầy phong thủy chân truyền, hiện tại ông ấy là người duy nhất được gọi là thầy phong thủy!”
Thanh niên Hán phục lạnh lùng nói: “Lập tức quỳ xuống xin lỗi thầy Trương, nếu không thì một khi thầy Trương nổi giận, ông trời sẽ hạ sấm chớp!”
“Khoác lác mà không viết nháp luôn, hôm nay trời trong mây trắng, bảo thầy Trương kia hạ sấm chớp xuống cho tôi xem nào!”
Lý Phàm trêu tức.
Thanh niên Hán phục ngẩn ra, nói ông trời hạ sấm chớp là cách ví von phóng đại thôi, ai mẹ nó bảo mày coi là thật?
“Thầy Trương là thầy phong thủy, thông thạo địa lý phong thủy, chứ không phải Thiên sư!”
Thanh niên Hán phục trợn mắt đáp.
Lý Phàm cười tủm tỉm nói: “Cho nên? Vừa rồi cậu chỉ đang khoác lác thôi, không có bản lĩnh nhất định không thể nói lung tung.”
“Mẹ mày, lên hết cho tao, đánh cậu ta tàn phế để xem cậu ta còn kiêu ngạo bằng cách nào!”
Bốn thanh niên Hán phục chuẩn bị tư thế, lúc đang định ra tay với Lý Phàm thì một giọng nói hùng hồn vang lên.
“Các cậu làm gì thế, tôi đã dặn trước là phải khiêm tốn, đừng có suốt ngày làm ba cái trò mèo giả dối đó, tôi cũng không phải Tinh Túc lão tiên.”
Người nói là một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc trang phục nhà Đường, nhìn như tiên trên trời, có phong thái của cao nhân.
Cố Thiệu Dũng hơi khom người đi theo bên cạnh ông lão, ông ta liếc nhìn Lý Phàm với vẻ không vui, thầm nghĩ tên này lại gây rắc rối cho ông, đúng là nên dạy cho cậu ta một bài học!
“Là do học trò tôi có thái độ không tốt, xin thầy Trương đừng tức giận với cậu ta, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu ta thật tốt.”
Cố Thiệu Dũng nói một cách hèn mọn.
Mặc dù thầy Trương nói không muốn làm trò mèo, nhưng ai biết được trong lòng thầy Trương nghĩ gì, loại người ngoài cười nhưng lại đâm sau lưng người khác cũng nhiều lắm.
Dù cho thầy Trương nghĩ sao nói vậy, nhưng chưa chắc đám học trò bị răn dạy sẽ không có ý đồ gì, Cố Thiệu Dũng nghĩ không nên đắc tội với những người hiểu về huyền học.
Sau khi hèn mọn nói với thầy Trương, ông ta bước nhanh về phía Lý Phàm, cao giọng quát lớn: “Tên vô dụng nhà cậu chỉ biết gây chuyện! Mau mau xin lỗi thầy Trương và học trò của ông ấy!”
“Bác cả, Lý Phàm không cố ý nói vậy đâu.”
Cố Họa Y nhỏ giọng nói.
Lý Phàm cười mỉa: “Ông dựa vào đâu bắt tôi xin lỗi, không tiếp đón ông ta là có lỗi ư? Họ bắt Họa Y đi mở cửa xe cho thầy Trương, đây được coi như cưỡng ép tự do của người khác, việc này cũng tính là phạm tội rồi.”
“Thằng khốn miệng lưỡi sắc bén này! Giờ mà cậu còn dám cãi sao?”
Cố Thiệu Dũng tức giận đến mức chỉ ước có thể cầm dao đâm chết Lý Phàm.
Đám người sếp Vương thấy chuyện bị làm lớn đều tới khuyên can.
“Em Lý, em đừng cố chấp nữa, nhanh đi nhận lỗi với thầy Trương đi. Thầy Trương là người có đạo hạnh, không thể bất kính được.”
“Nói thầy Trương là thần tiên sống còn chưa đủ kìa, bất kính với thầy Trương là thật sự sai lầm. Nếu sau này muốn sống yên ổn thì nên cúi đầu, những người từng động tới thầy Trương đều có kết cục cửa nát nhà tan đấy.”
“Không phải chỉ bảo vợ cậu mở cửa xe cho thầy Trương thôi sao? Điều này có nghĩa là có phúc duyên đó. Nếu thầy Trương coi trọng vợ cậu, nhận vợ cậu làm học trò, sau này cậu nhất định sẽ được ăn ngon uống say.”
Lúc đám người sếp Vương khuyên Lý Phàm, cả đám học trò mặc Hán phục đã đi lại vây quanh thầy Trương.
“Rốt cuộc đã cãi nhau vì chuyện gì? Người tu hành như chúng ta nên nhiệt tình giúp đỡ mọi người mới đúng. Minh Đức, con nói rõ nguyên nhân đi.”
Thầy Trương nhìn về phía người học trò vừa mới kiêu ngạo.
Minh Đức nhìn Lý Phàm rồi quay người, khom lưng với thầy Trương: “Thưa thầy, người này không chỉ không tiếp đón thầy mà còn nói thầy là lừa đảo, việc này khiến người ta không thể chịu đựng được.”
“Hửm?”
Thầy Trương “hửm” một tiếng, dù nghe thế nào cũng thấy có vẻ bất mãn.
Đường đường là thầy phong thủy lại bị người ta nói thành lừa đảo, đây là điểm mấu chốt của thầy Trương, những người nói thầy Trương là lừa đảo trước đây cuối cùng đều bị ông ta làm cho cửa nát nhà tan.
Câu chuyện cửa nát nhà tan của những người đó cũng dần được truyền tai nhau rồi đúc thành uy danh của thầy Trương.
“Thầy Trương, Lý Phàm chỉ nhất thời nói bậy, không phải cố tình nói ông là lừa đảo, anh ấy làm thế cũng vì bảo vệ tôi thôi.”
Cố Họa Y bước lên nói.
Ánh mắt thầy Trương nhìn về phía Cố Họa Y, trong mắt ông ta chợt lóe tia sáng.
Người đẹp thế này nên làm học trò, ngày đêm hầu hạ ông mới đúng, làm vợ cho một gã đàn ông bình thường nghèo nàn thì thật là đáng tiếc.
“Ồ, ra là thế, tình vợ chồng sâu đậm có thể hiểu được. Minh Đức, sau này tác phong làm việc không được lỗ mãng, nhìn rắc rối mà con gây ra kìa.”
Thầy Trương khiển trách học trò một câu không đau không ngứa, Minh Đức khom người đáp: “Học trò đã biết.”
“Ừ, nên đặt chính sự lên hàng đầu, để tôi xem tình hình phong thủy chỗ các ông thế nào trước đã.”
Thầy Trương nói xong thì nhìn lướt qua Cố Thiệu Dũng và những người khác, cuối cùng nhìn vào Cố Họa Y.
“Cô ấy có duyên với lần xem phong thủy này, để cô ấy đi theo bên cạnh tôi đi.”
Thầy Trương thản nhiên bảo.
Cố Thiệu Dũng đẩy Cố Họa Y ra: “Công trường này vốn là do Họa Y phụ trách, con bé đi theo bên cạnh thầy Trương cũng là điều nên làm. Họa Y, mau qua đó đi theo thầy Trương đi.”
Cố Họa Y do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn đi về phía thầy Trương.
Lý Phàm nhíu mày đi theo.
Khi Lý Phàm vừa nhấc chân lên, Minh Đức đã đưa tay kéo anh lại, mà Cố Thiệu Dũng ở phía sau cũng túm lấy áo anh.
“Anh không được đi.”
Minh Đức lạnh giọng nói.
Cố Thiệu Dũng kéo vạt áo đằng sau của Lý Phàm: “Tên khốn nhà cậu còn dám gây chuyện! Ngoan ngoãn đứng đợi cho tôi!”
“Tôi muốn đi theo Họa Y, lỡ như cô ấy có chuyện gì tôi còn lo được.”
Lý Phàm nhìn chằm chằm thầy Trương nói.
Thầy Trương nheo mắt lại, cười nói: “Đi theo tôi còn lo lắng việc gì, cậu không cần nghĩ nhiều, sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu.”
“Lý Phàm, anh đừng gây rối nữa. Em chỉ đi theo thầy Trương một vòng công trường thôi, sẽ không sao đâu.” Cố Họa Y khuyên Lý Phàm, không muốn để anh gây thêm rắc rối.