CHƯƠNG 361: ĐÁNH KHÔNG LẠI THÌ PHẢI NHẬN
Bước chân của Cố Tuấn Hào cất nhanh, dẫn anh Sơn và võ sĩ quyền Anh thủ hạ của anh ta, đi vào trong tòa nhà công ty.
“Anh Sơn, lát nữa xong việc tôi mời anh ăn khuya, chúng ta hãy thử hải sản nướng.”
Cố Tuấn Hào phấn khích nói.
Chỉ cần có thể thu thập Lý Phàm, ấn tên phế vật đó mài dưới đất, điều đó tuyệt đối đáng uống một trầu xuyên đêm, từ từ phát tiết tâm trạng giận dữ gần đây.
Mấy lần chịu thiệt trên tay Lý Phàm, đã khiến Cố Tuấn Hào bị ám ảnh, nằm mơ đều muốn giẫm Lý Phàm dưới chân.
“Được, cậu yên tâm đi, tuyệt đối có thể đánh cậu ta không bò dậy nổi, sau này khiến cậu ta không bước xuống nổi đất, chỉ có thể nằm như con chó chết.”
Anh Sơn đối với Lý Phàm vô cùng khinh thường, cảm thấy nhiều nhất chỉ là một tên côn đồ vặt biết đánh mà thôi, cùng lắm là một tên từng luyện công phu mèo ba chân mà thôi.
Advertisement
Cố Tuấn Hào dẫn nhóm anh Sơn đi tới cửa phòng làm việc của Cố Họa Y, thấp giọng nói: “Anh Sơn, chính là đây, tôi không tiện lộ mặt, ở bên cạnh đợi trước.”
Sau khi nói xong Cố Tuấn Hào chuồn tới phòng làm việc ở một bên, đợi kết quả cuối cùng.
Anh Sơn ra dấu tay cho thủ hạ, thủ hạ đi tới một cước đá mở cửa của phòng làm việc.
“Aiya, anh Sơn, còn có phúc lợi đêm khuya, ở đây có một người đẹp đẹp tới mức chảy nước.”
Thủ hạ nhìn chằm chằm Cố Họa Y, nước miếng đều sắp chảy ra rồi.
Anh Sơn đi vào phòng làm việc, liếc nhìn Lý Phàm ngồi ở góc, sau đó ánh cay nồng nhìn Cố Họa Y đánh giá từ trên xuống dưới.
“Đù, thật sự là một cực phẩm, tiểu mữ nhân em có hứng thú đi chơi cùng anh không, anh bảo đảm khiến em sướng tới lật trời, mang cho em cảm giác sảng khoái, tuyệt đối không phải là thứ tên phế vật rác rưởi đó có thể so sánh.”
Đôi mày của Cố Họa Y dựng đấy, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh Sơn xông vào đó.
“Anh là ai? Mời các anh ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát tới.”
Thủ hạ của anh Sơn đều cười phá lên, dường như nghe thấy câu chuyện cười nực cười nhất.
“Ha ha, còn tìm cảnh sát, cô tối nay bắt buộc phải bồi anh Sơn của chúng tôi, tìm thiên vương lão tử tới cũng không có tác dụng.”
“Chúng tôi không ra ngoài đấy, cô nếu như không phối hợp, anh Sơn của chúng tôi sẽ làm cô tại đây, khiến cô biết được tình thú nơi văn phòng sẽ như thế nào.”
“Mỹ nữ, khuyên cô vẫn là thức thời một chút, đi theo anh Sơn của chúng tôi sau này có thể ăn ngon mặc đẹp, tuyệt đối sống hạnh phúc.”
Thủ hạ của anh Sơn nói không ngừng, ánh mắt sắc dục đều đang di chuyển trên người Cố Họa Y, Lý Phàm bọn họ triệt để phớt lờ.
Sắc mặt của Cố Họa Y trắng bệch, hận không thể ném đám người anh Sơn ra ngoài.
Lý Phàm đứng dậy nói: “Cút ra ngoài.”
“Fuck, ai kéo khóa quần rồi, đem cái con rùa rút đầu lộ ra rồi.”
“Dám kêu chúng tao cút ra ngoài, con mẹ nó mày tìm chết không phải, hôm nay để các ông đây dậy cho mày làm người như nào.”
“Anh Sơn, trước tiên để chúng em dạy dỗ tên phế vật này, lão nhân gia anh cứ nói chuyện với mỹ nữ trước đi.”
Mấy tên võ sĩ quyền Anh thủ hạ của anh Sơn đều lắc lắc cổ tay, trên mặt treo nét cười âm hiểm, từ từ đi về phía Lý Phàm.
Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, rảo bước đi về phía mấy tên võ sĩ quyền Anh: “Nếu các anh muốn tìm chết, tôi không để bụng tiễn các anh một đoạn.”
“Đù! Con mẹ nó thật sự tưởng mình là nhân vật tầm cỡ rồi sao, các ông đây đều là cao thủ đánh đấm, chỉ cần một quyền thì có thể đánh mày khóc cha gọi mẹ rồi.”
Võ sĩ quyền Anh đứng ở gần nhất đang bắn nước bọt, Lý Phàm đã tung một cú đấm đấm vào mặt của anh ta.
Bụp.
Một cú đấm không hề hoa lệ, đấm vào xương gò má của tên võ sĩ quyền Anh, xương gò má phát ra âm thanh rắc rắc, gò má của tên võ sĩ quyền Anh trực tiếp lõm vào, nhìn trông vô cùng thê thảm.
“Áu!”
Tên võ sĩ quyền Anh phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bị đánh bay ngược ra sau.
Mấy tên võ sĩ quyền Anh còn lại thấy trạng thái ngã ra của tên võ sĩ quyền Anh, đồng loạt tim gan run rẩy, hiểu lần này là gặp phải tên điên rồi, tuyệt đối không thể lơ là.
“Thằng này hạ thủ khá hiểm, mọi người cẩn thận một chút.”
Một tên võ sĩ quyền Anh quát lên, bước chân đã bắt đầu lùi lại, hai tay thủ ở trước người, bày ra tư thế cẩn thận phòng ngự.
Một tên võ sĩ quyền Anh có tính khí nóng nảy, sau khi gằn một tiếng thì xông về phía Lý Phàm, khẽ lăng không xoay người tung cước về phía cổ của Lý Phàm.
Bởi vì tốc độ nhanh, lực lượng lớn, cho nên một cước này đá ra, ở không trung phát ra tiếng không khí nứt toác như tung roi.
Bụp!
Tay phải của Lý Phàm giơ lên cản lại một cước trên không, sau đó đổi nắm đấm thành ưng trảo, túm chặt bắp chân đang đá tới của tên võ sĩ quyền Anh.
Tên võ sĩ quyền Anh sửng sốt trong lòng, dùng toàn lực muốn rút chân lại, nhưng lúc này đã muộn rồi.
Cổ tay của Lý Phàm dùng sức, túm bắp chân của tên võ sĩ quyền Anh, xem tên sĩ quyền Anh là bao cát ném trên không trung, dùng cơ thể của tên võ sĩ quyền Anh này đập vào tên võ sĩ quyền Anh khác.
Những tên võ sĩ quyền Anh còn lại nhìn mà muốn bay mất hồn vía, cái nhìn đối với Lý Phàm trong nháy mắt hoàn toàn bị sụp đổ.
Đây tuyệt đối không phải là người bình thường, người bình thường căn bản không thể lợi hại như vậy, theo bọn họ thấy Lý Phàm tuyệt đối là sự tồn tại có thể một giây giải quyết bọn họ.
Anh Sơn nheo mắt nhìn động tác của Lý Phàm, phân tích tốc độ, lực bạo kích, cùng trình độ lực lượng của Lý Phàm.
Lúc này đầu óc của anh Sơn như máy tính vận hành với công suất lớn, điên cuồng tiến vào suy tính.
Dựa vào kinh nghiệm thực chiến phong phú, anh Sơn rất nhanh có một nhận thức mới về trình độ của Lý Phàm.
Dựa theo nhận thức mới, trong lòng anh Sơn đưa ra so sánh đơn giản, cảm thấy bản thân bất luận là tốc độ, căn bản cùng một tuyến trình độ với Lý Phàm.
Có điều anh Sơn cảm thấy bản thân có nhiều kinh nghiệm thực chiến hơn Lý Phàm, dựa vào những kinh nghiệm này thì có thể ăn chắc Lý Phàm rồi.
“Có chút thú vị, các người đều tránh ra, để tôi.”
Anh Sơn nheo mắt nói.
Nghe thấy lời của anh Sơn, tên võ sĩ quyền Anh trốn ở xung quanh lúc này mới có lòng tin, lần lượt rút khỏi phòng làm việc, đứng ở ngoài cửa nhìn Lý Phàm với sự kinh sợ.
Ai có thể ngờ một tên phế vật lại có thể mạnh như vậy, mấy tên võ sĩ quyền Anh nhớ lại thì càng kinh hãi trong lòng, đều cảm thấy nếu như không có anh Sơn đứng ra, sợ là bản thân bọn họ đều không kiên trì được ba mươi giây.
Lý Phàm xách tên võ sĩ quyền Anh trong tay ném ra ngoài, cười âm trầm nhìn anh Sơn đứng cách đó không xa.
“Anh là đại ca của bọn họ sao? Ai kêu các anh tới đây làm loạn.”
“Ha ha, muốn biết sao? Muốn biết thì xem bản lĩnh của mày rồi, mày nếu như có thể thắng tao, mày hỏi cái gì tao nói cái đó.”
Mấy tên võ sĩ quyền Anh đứng ở ngoài cửa đều cảm thấy vừa rồi biểu hiện quá mất mặt, lúc này lũ lượt trợ uy cho anh Sơn, hy vọng anh Sơn có thể đánh bẹp Lý Phàm.
“Anh Sơn, thịt thằng đó, tên này thật sự quá hung hăng rồi, nhất định phải đánh cho nó phải gọi ông nội.”
“Chúng em lần này đã mất hết mặt mũi, đành dựa vào anh Sơn đến giúp chúng em trả thù.”
Anh Sơn nhìn đám thủ hạ, trên mặt xuất hiện thần sắc giận dữ: “Phế vật như chúng mày còn biết xấu hổ, con mẹ nó đánh không lại thì phải nhận, đừng ở đó mà lôi thôi, nếu không tao thu thập mấy chúng mày.”
Đám tên võ sĩ quyền Anh lập tức im miệng, đều biết tính khí của anh Sơn không biết Anh Sơn lắc lắc cổ tay đơn giản làm nóng người một chút: “Đến đi!”