CHƯƠNG 355: SÁT THỦ SỤP ĐỔ.
“Vợ ơi, em đừng có kích động, phải tin tưởng vào thực lực của anh, tuyệt đối sẽ để ba mẹ bình an vô sự.”
Cố Họa Y lau nước mắt ở trên mặt, cố gắng để cho cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại.
“Yêu cầu của đối phương tương đối kỳ lạ, cũng không yêu cầu tiền cho nên không biết mục đích cuối cùng của ông ta là cái gì, bây giờ đối phương muốn anh trở về gặp mặt nói chuyện, đây là một câu hỏi rất tốt, em phải tin tưởng anh có thể cứu được ba mẹ vợ.”
“Ừm, em tin tưởng anh, tin tưởng anh.”
Nước mắt của Cố Họa Y lại không kiềm chế được mà rơi xuống, nhưng mà trong lòng đã yên ổn hơn mấy phần.
Lý Phàm lợi hại như vậy, chắc chắn anh có thể thành công cứu được ba mẹ, trong lòng của Cố Họa Y thầm nghĩ, hai tay nắm chặt lại với nhau bắt đầu cầu nguyện Lý Phàm có thể thành công.
“Em cứ yên ổn đợi ở trong phòng làm việc đi, em không cần phải đi đâu hết, bây giờ anh sẽ trở về xem bọn cướp, dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết sự việc, em tuyệt đối không thể rời khỏi phòng làm việc được em có biết chưa?”
“Không được, em cũng muốn đi cùng với anh, em chào anh ở ngoài nhà có được không anh, em lo lắng lắm, thật sự rất lo lắng.”
Advertisement
Cố Họa Y giữ chặt lấy cánh tay của Lý Phàm rồi nói.
Nếu dẫn Cố Họa Y về nhà thì vẫn có chút nguy hiểm, nếu như số lượng người của đối phương đông đảo, ở bên ngoài lại có mai phục, để một mình Cố Họa Y ở bên ngoài sợ là sẽ gặp phải phiền phức.
Trầm ngâm một lúc, Lý Phàm mới quyết định dẫn theo Cố Họa Y về cùng.
“Vậy chúng ta cùng nhau về đi, cảm xúc của em nhất định phải kiềm chế lại không thể bị bọn cướp làm cho cảm xúc khủng hoảng, có lẽ sẽ xuất hiện một vài tình huống không thể đoán trước được.”
“Em nghe lời anh, đều nghe theo lời anh.”
Lý Phàm và Cố Họa Y cùng nhau rời đi, lái xe nhanh chóng chạy về nhà.
Cùng lúc đó, lão Hồ lấy ra quả bom hẹn giờ trong ba lô của mình, cười gian xảo đặt bom hẹn giờ cột ở trên vị trí cánh tay gần kề nhau của hai vợ chồng Cố Thiệu Huy.
Sau khi đã đặt đếm ngược nửa tiếng đồng hồ, lão Hồ mỉm cười ấn nút bấm khởi động đếm ngược.
Sau đó lão Hồ bắt chéo chân ở trên ghế sa lông, súng ngắn đặt ở bên tay phải nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.
Còn muốn nói với Lý Phàm vài câu, hay là sau khi Lý Phàm vào cửa thì trực tiếp nổ súng luôn đây.
Lão Hồ suy nghĩ đến thời cơ xử lý Lý Phàm, dần dần nghĩ đến nhập thần.
Một lát sau Lý Phàm và Cố Họa Y đã đứng ở trước cửa nhà.
Lý Phàm để Cố Họa Y đứng ghế vách tường cạnh cửa: “Em cứ đứng ở đây không được động đậy, anh không kêu em thì em không nên đi vào trong em biết chưa?”
“Em biết rồi, em không động đậy đâu, anh, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu bọn họ, em biết là ba mẹ đối xử với anh không tốt, nhưng mà…”
Lý Phàm nhẹ nhàng che miệng Cố Họa Y lại, thấp giọng nói: “Cho đến bây giờ anh đều không đặt những chuyện đó ở trong lòng, em là cả thế giới của anh, ba mẹ của em dĩ nhiên cũng chính là ba mẹ của anh, anh sẽ không bởi vì bọn họ đối xử với anh không tốt mà anh không cố gắng hết mình.”
Cố Họa Y dùng sức gật đầu, nước mắt lại nhịn không được mà rơi xuống.
Lý Phàm vỗ vỗ vào bả vai của Cố Họa Y, sau đó đứng dậy gõ cửa hai lần: “Tôi đến rồi, có thể mở cửa vào được không.”
Lão Hồ cầm điện thoại di động lên nhìn, sau khi điện thoại đã được kết nối với camera được đặt ở trong hành lang, có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong hành lang.
Nhìn thấy chỉ có hai người là Lý Phàm và Cố Họa Y, khóe miệng của lão Hồ hơi cong lên, cầm cây súng ngắn rồi nói: “Vào đi.”
Cạch.
Chìa khóa cắm vào trong ổ khóa vặn qua một cái, cửa phòng bị Lý Phàm mở ra.
Lý Phàm đẩy cửa ra bước vào trong phòng, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại.
Lão Hồ đang ngồi sau lưng hai vợ chồng Cố Thiệu Huy, híp mắt, giơ tay lên, ngắm nhanh vào Lý Phàm rồi nổ súng.
Bằng bằng bằng.
Cây súng lục có gắn ống hãm thành phát ra tiếng vang trầm thấp, ba phát đạn liên tiếp bay theo hình tam giác hướng về phía Lý Phàm.
Lão Hồ rất rất hài lòng đối với ba phát đạn liên tục của mình, cảm thấy lần này cảm xúc đạt đến cao trào, có thể làm cho mạng của Lý Phàm mất tại chỗ.
Dường như là Lý Phàm đã có sự phòng bị từ trước, trong lúc lão Hồ bóp cò anh đã nhảy sang bên cạnh, tốc độ còn nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ lão Hồ bóp cò.
Nhìn thấy Lý Phàm có thể nhảy ra như thế, trong lòng của lão Hồ hơi kinh hãi, hiểu được Lý Phàm thật sự là cao thủ, chỉ là động tác tránh né cho dù là sát thủ bình thường cũng không làm được.
“Đúng là có tài, để tôi xem xem cậu nhanh được bao nhiêu.”
Lão Hồ nổi nóng đứng dậy nâng họng súng lên nhanh chóng nhìn về phía Lý Phàm.
Lão Hồ cảm thấy giờ phút này mình với cây súng đã hòa làm một, đến một mức độ nhìn đâu bắn đó.
Lúc lão Hồ liếc mắt nhìn về phía Lý Phàm, cổ tay của Lý Phàm chuyển động bắn một viên pha lê ra bên ngoài.
Quả cầu pha lê chợt lóe lên trong không trung, bay thẳng về phía họng súng của lão Hồ.
Mà cùng lúc đó lão Hồ cũng bóp cò.
Bằng!
Súng ngắn phát ra một tiếng nổ vang, nòng súng trực tiếp nổ ra, có không ít mảnh sắt vụn bắn đến trên mặt của lão Hồ.
“A!”
Lão Hồ kêu lên một tiếng thảm thiết, không quan tâm đến vết máu ở trên mặt của mình, trực tiếp ném nòng súng mới phát nổ, móc con dao găm ra đặt trước người.
“Mày, lúc nãy mày vừa mới dùng cái gì, tại sao lại làm nòng súng của tao nổ tung.”
Lão Hồ hung tợn nói, suy nghĩ rút lui đã nảy mầm ở trong lòng của anh ta.
Có thể tùy tiện bắn ra thứ gì đó chạm vào họng súng để cây súng vỡ tung, cái này nói ra thì có vẻ như rất đơn giản nhưng mà làm thì còn khó hơn so với lên trời, ít nhất là lão Hồ cho mình cả một đời, không, cả mười đời cũng không làm được một bước này.
Có thể làm được bước này đều không phải là con người, trong lòng của lão Hồ đã đưa ra định nghĩa đối với Lý Phàm.
Ánh mắt của Lý Phàm nhìn về phía hai vợ chồng Cố Thiệu Huy, hai người vẫn còn đang ở trạng thái hôn mê như cũ, nhưng mà lồng ngực phập phồng biểu hiện sức khỏe của hai người không có bất cứ vấn đề gì, vấn đề duy nhất đó chính là quả bom hẹn giờ cố định trên cánh tay của hai người bọn họ.
Thời gian đếm ngược trên quả bom hẹn giờ còn lại mười phút, mà sát thủ đang đứng đối diện vẫn còn chưa giải quyết.
Nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm nhìn về phía hai vợ chồng Cố Thiệu Huy, lão Hồ nhếch miệng cười lùi về phía sau hai bước.
“Sự lợi hại của mày đã vượt qua khỏi sức tưởng tượng của tao, tao nhận thua, chỉ cần mày thả tao đi tao sẽ nói cho mày biết làm sao để hủy quả bom này.”
Lão Hồ cảm thấy may mắn vì đã chuẩn bị đầy đủ, lắp đặt bom hẹn giờ đã trở thành con át chủ bài lớn nhất hiện tại của lão Hồ.
“Mày đi không được đâu.”
Lý Phàm giống như là một con báo săn, thân thể bắn về phía trước.
Lão Hồ giật mình giơ con dao găm lên đâm vào yết hầu của Lý Phàm, giờ khắc này chỉ có thể cứng rắn mới được, lùi về phía sau cũng không có con đường sống.
Một khi bị Lý Phàm nắm lấy nhịp độ tấn công trong tay, lão Hồ cảm thấy chắc chắn mình sẽ chết rất thảm.
“Con mẹ nó, mày điên rồi có đúng không hả, mày muốn ba mẹ vợ của mày chết à!”
Lão Hồ nổi nóng quát lên.
Lý Phàm đưa tay chụp lấy con dao đâm tới, năm ngón tay khép lại bóp mạnh lấy con dao.
Rắc.
Con dao găm bị Lý Phàm bóp gãy, sau đó ngón giữa và ngón trỏ của Lý Phàm kẹp lấy mũi nhọn của con dao găm đã bị đứt, đâm vào trong hai tay của lão Hồ.
Máu cả người của lão Hồ trong nháy mắt ngưng kết lại, ánh mắt không thể tin mà nhìn con dao găm bị đứt gãy.
Súng bị nổ, con dao bị gãy, những vũ khí chuẩn bị đều không phải là giả.
Trong lòng của lão Hồ hiểu rằng những thứ này thật đến nỗi không thể thật hơn, thậm chí còn là vũ khí vô cùng sắc bén.
“Mày làm như thế nào, con mẹ nó mày có còn là người không vậy!”
Lão Hồ phát điên hét lớn tiếng.