CHƯƠNG 292: ĐÊM TRƯỚC MƯA GIÓ
Phòng bệnh Vip, bệnh viện thành phố Kim Hải.
Đám người Phùng Tử Tài vừa trở về thành phố Kim Hải thì được đưa vào phòng bệnh Vip.
Trương Trung Dương ngồi xe đẩy được cấp dưới đẩy vào phòng bệnh Vip.
Trương Trung Dương sững sờ nhìn tình trạng thê thảm của đám người Phùng Tử Tài, anh ta chưa từng nghĩ bọn họ lại bị người khác chỉnh đốn thê thảm như vậy.
“Sao các người lại ra nông nỗi này?”
Nước mắt Phùng Tử Tài rớt như mưa thấy Trương Trung Dương như thấy người thân.
“Hu hu hu.”
Advertisement
Phùng Tử Tài đau đớn khóc thành tiếng, qua một lúc lâu mới bình tĩnh lại: “Anh Dương, chúng ta thất bại rồi, đã vậy còn bị đánh không ra hình người.”
“Tôi thấy được, sao các người lại bị đánh? Là do Sở Trung Thiên gây ra sao?”
Trương Trung Dương nhăn chặt mày.
Thất bại liên tiếp khiến con thú hoang trong lòng Trương Trung Dương càng trỗi dậy, rất muốn lập tức đi tới Hán Thành để rửa sạch nỗi nhục này.
“Không phải, chúng tôi còn chưa kịp thấy lão già chó kia, vốn dĩ mọi chuyện đều êm đẹp nhưng mà, nhưng mà sau đó…”
Khi nhớ tới Tô Văn Mậu, Phùng Tử Tại lại cảm thấy căng thẳng đến độ không nên lời…
“Sau đó thì sao?”
Trương Trung Dương nôn nóng hỏi.
“Sau đó ông chủ nhà họ Tô tỉnh lỵ đến. Ông chủ nhà họ Tô xin lỗi tên vô dụng Lý Phàm kia nhưng Lý Phàm lại bảo ông chủ nhà họ Tô lăn vào, ai mà ngờ ông chủ nhà họ Tô lại lăn vào thật!”
“Hả?”
Trương Trung Dương hừ mũi khó hiểu, tuy chỉ là một từ đơn nhưng lại bị Trương Trung Dương nâng cao tới mười tám quãng.
Trong lòng Trương Trung Dương cũng lên xuống mười tám quãng như tiếng “hả” của anh ta.
Hai người Lý Phàm và ông chủ nhà họ Tô hoàn toàn không sống cùng một chiều có được không?
Gã vô dụng Lý Phàm kia sao có thể khiến ông chủ nhà họ Tô lăn vào gặp mặt được chứ?
Đáng lý ra ông chủ nhà họ Tô nên một cước đạp chết tên vô dụng Lý Phàm kia mới phải.
Trương Trung Dương ngây người hồi lâu mới sực tỉnh, sắc mặt âm u nói: “Nói tiếp đi, phải nói rõ từng chi tiết.”
“Sau đó ông chủ nhà họ Tô đã chủ động yêu cầu trừng trị chúng tôi. Chúng tôi bị ép quỳ xuống dập đầu, sau đó nữa Lý Phàm bảo bọn chúng tôi lăn đi, phải lăn thật sự đấy. Lúc lăn tới xuống lầu, suýt chút nữa tôi đã chết vì bị đập đầu.”
Phùng Tử Tài càng nói càng cảm thấy chua xót, nhịn không được lại nhếch môi khóc một hồi.
Trương Trung Dương mặc kệ Phùng Tử Tài khóc lóc, ngón tay gõ lên thanh vịn xe đẩy, suy nghĩ về mối quan hệ của Lý Phàm và ông chủ nhà họ Tô.
Nghĩ một hồi cũng không có kết quả, cuối cùng Trương Trung Dương móc điện thoại ra gọi cho Chử Triều Phát.
“Phát gia, tôi có việc muốn hỏi anh.”
Giọng điệu của Trương Trung Dương cực kỳ tôn kính.
Chử Triều Phát đang ôm người đẹp trong lòng nghe được giọng nói của Trương Trung Dương, sắc mặt lập tức trở nên âm u.
Thất bại của anh Long khiến Chử Triều Phát hao binh tổn tướng nếu không vì thâu tóm Trương Trung Dương có thể bành trướng thế lực và củng cố tiếng nói trong giới lãnh đạo tỉnh lỵ thì Chử Triều Phát đã nảy sinh ý định thẳng tay giết chết Trương Trung Dương từ lâu rồi.
“Có gì thì nói, đừng lề mề như đàn bà vậy.”
Chử Triều Phát mất kiên nhẫn nói.
“Tôi muốn hỏi thăm nhà họ Tô ở tỉnh lỵ, tôi thấy nhà họ Tô hơi khác lạ.”
“Nhà họ Tô?”
Chử Triều Phát đảo tròng mắt, buông người đẹp đang ôm trong lòng ra, phất tay bảo cô ta rời đi.
Sau khi người đẹp kia rời đi, Chử Triều Phát sửa thành tư thế ngồi thoải mái hơn, bày ra dáng vẻ muốn nói chuyện lâu.
“Nhà họ Tô bị ông lớn bí ẩn chặn đánh, sợ là không cầm cự được bao lâu nữa. Không ít thế lực tỉnh lỵ đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo bở nhà họ Tô đấy. Đương nhiên tôi đây cũng là một trong những ông lớn muốn cắn một miếng mồi ngon này.”
Trương Trung Dương lắng nghe thật kỹ, sau khi nghe xong trong lòng anh ta càng nghi ngờ hơn. Nhà họ Tô kia sắp tiêu đời rồi, tại sao Tô Văn Mậu vẫn còn đi tìm tên vô dụng Lý Phàm kia để xin lỗi. Lẽ nào Tô Văn Mậu mắc chứng Alzheimer hay là ông ta bị bệnh tâm thần rồi.
Trương Trung Dương vẫn nghĩ không ra mấu chốt, dè dặt hỏi thăm: “Tôi nghe nói Tô Văn Mậu đắc tội một người tên là Lý Phàm, không biết việc này có thật không?”
“Lý Phàm đếch gì? Ở đâu ra thứ đồ chơi họ Lý kia chứ? Đã nói nhà họ Tô đắc tội cậu ấm của gia tộc hàng đầu nào đó rồi mà. Cậu động não suy nghĩ thử xem mấy gia tộc kia có gia tộc nào họ Lý không?”
Chử Triều Phát cũng không biết nhà họ Tô đã đắc tội với ai. Có rất nhiều suy đoán liên quan đến chuyện nhà họ Tô nhưng không có suy đoán nào đúng sự thật cả.
“Nhưng hôm nay tôi nghe nói Tô Văn Mậu kia đi tới Hán Thành để tìm Lý Phàm kia xin lỗi.”
“Chó má.”
Chử Triều Phát cười khinh bỉ nói: “Hôm nay Tô Văn Mậu đã bay ra nước ngoài rồi, còn cố ý bao chuyến bay bay thẳng đến Châu Phi nữa đấy. Mấy ông lớn chúng tôi đều đang nói Tô Văn Mậu là muốn đi ra ngoài tránh họa.”
Trương Trung Dương càng nghe càng hồ đồ.
Liếc nhìn Phùng Tử Tài đang lau nước mắt nước mũi, Trương Trung Dương quyết định tin lời của Chử Triều Phát.
“Thằng nhóc, cậu mau chóng xử lý Sở Trung Thiên, đoạt lấy địa bàn Hán Thành, tôi sẽ bảo Hỏa dẫn người tới giúp cậu. Lần này nếu cậu làm không xong tôi sẽ chặt đầu cậu làm bóng đá!”
Chử Triều Phát dự định sau khi xử lý Sở Trung Thiên xong sẽ bảo Hỏa thừa cơ hội khử luôn Trương Trung Dương, như vậy anh ta sẽ tay không thu được địa bàn Hán Thành và Kim Hải.
Sau khi lấy được địa bàn Hán Thành và Kim Hải, lại tiếp tục tranh giành thêm miếng mồi ngon nhà họ Tô sắp sụp đổ, từ đó Chử Triều Phát sẽ có thể trở thành ông lớn có thực lực mạnh nhất tỉnh lỵ, biết đâu chừng có thể thống nhất luôn địa bàn tỉnh lỵ.
“Đã hiểu, Phát gia, anh hãy chờ xem biểu hiện của em. Em sẽ điều động lực lượng mạnh nhất, chuẩn bị tấn công vào sào huyệt của Sở Trung Thiên.”
Trương Trung Dương nghiêm túc nói.
“Tôi chờ biểu hiện của cậu, nhớ đừng để tôi thất vọng đấy.” Chử Triều Phát lạnh lùng nói.
Nghe được tiếng cúp máy của đầu bên kia, Trương Trung Dương cũng chậm rãi để điện thoại xuống.
Ánh mắt Phùng Tử Tài đáng thương nhìn Trương Trung Dương, khổ sở nói: “Anh Dương, anh nhất định phải trả thù cho bọn em!”
“Thù, nhất định phải trả nhưng tình huống mà Phát gia nói khác hẳn với những gì cậu nói. Phát gia nói Tô Văn Mậu không hề rời khỏi tỉnh lỵ mà là lên máy bay ra nước ngoài rồi.”
Trương Trung Dương nhìn chằm chằm Phùng Tử Tài nói.
“Em xin thề những gì em nói đều là sự thật, nếu có nói dối nửa lời sẽ bị trời đánh.”
Phùng Tử Tài sợ đến mức giơ tay lên thề.
“Bỏ đi, không cần biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần bắt được Lý Phàm là biết được ngay. Bây giờ không biết con cáo già Sở Trung Thiên đang lẩn trốn ở đâu nữa? Bên phía Phát gia lại ép quá mức, ngày mai tôi sẽ dẫn người trực tiếp đi bắt Lý Phàm, xem thử có thể ép Sở Trung Thiên xuất hiện không?”
Trương Trung Dương đã quyết định. Việc đến nước này không thể do dự được nữa, chỉ đành nhắm mắt làm liều thôi.
“Anh Dương, mối thù của chúng em nhờ cậy vào anh.”
“Cậu cứ yên tâm dưỡng thương. Lúc tôi đi Hán Thành, cậu giúp tôi chú ý tới tình hình của Kim Hải, đừng để nội bộ của chúng ta lục đục.”
Trương Trung Dương dặn dò xong thì bảo đàn em đẩy anh ta ra khỏi phòng, trong đầu không ngừng suy nghĩ ngày mai sẽ hành động thế nào? Nên đi đến công ty bắt Lý Phàm hay về nhà bắt Lý Phàm đây?