CHƯƠNG 269: NGÀI THIÊN
Miệng Phùng Tử Tài nói xấu hổ, nhưng trong lòng lại đang tính toán, anh ta đang nghĩ đến chuyện suýt chút đã bị Lý Phàm đá gãy hông.
Hoa Nhật Tâm không biết Phùng Tử Tài đang nói bừa, còn ra vẻ cảm kích nói: “Chuyện này phiền anh quá, cũng xem như là lỗi của tôi, ngày mai tôi xin bày rượu tạ tội.”
“Tạ tội gì chứ, còn anh em gì nữa, hơn nữa việc này là do số mệnh, cậu cũng đừng để trong lòng.”
An ủi Hoa Nhật Tâm xong, Phùng Tử Tài nheo mắt hạ giọng nói: “Cái tên cậu muốn dạy dỗ đã đến chưa? Cậu thấy mấy người bạn này không, đều do tôi đặc biệt mời đến giúp cậu ra oai, lát nữa cậu cứ nhục mạ tên vô tích sự đó cho đã, tôi giới thiệu mấy người này với cậu trước.”
“Con trai thứ của chủ tịch hội đồng quản trị bất động sản Kim Hải, Hà Lợi Quần.”
“Con gái lớn của chủ tịch hội đồng quản trị khai thác Kim Hải, Phùng Tiêu Tiêu.”
Advertisement
“Con trai lớn của tổng giám đốc đầu tư Kim Hải, Bạch Thiên Lý…”
Đám con nhà giàu đều có gia thế lớn, công ty của nhà đều là doanh nghiệp đầu ngành trong các lĩnh vực khai thác bất động sản, đầu tư tài chính.
Hoa Nhật Tâm hơi vừa mừng vừa lo, không ngờ Phùng Tử Tài lại giúp mình như vậy.
“Anh Phùng thật trượng nghĩa, nhất định phải mời mọi người ăn một bữa đàng hoàng, tôi là tổng giám đốc công ty đầu tư Đỉnh Hâm ở Hán Thành, sở trường kinh doanh chênh lệch giá bảo đảm lãi suất, sau này chúng ta qua lại thường xuyên hơn nhé.”
Đám người Hà Lợi Quần lần lượt gật đầu, vì quan hệ với Phùng Tử Tài nên đều nhiệt tình trò chuyện đôi câu với Hoa Nhật Tâm.
“E hèm.”
Phùng Tử Tài hắng giọng, nói với Hoa Nhật Tâm: “Nào, đây là nhân vật rất có máu mặt ở Kim Hải chúng ta, anh Dương, Trương Trung Dương, anh Dương là bạn bè chí cốt của tôi, chúng tôi như anh em ruột thịt vậy, hôm nay tôi cũng mời đến giúp cậu đấy.”
Không cần Phùng Tử Tài giới thiệu, Hoa Nhật Tâm từ lâu đã nghe được tiếng tăm của Trương Trung Dương, đây là nhân vật hàng đầu ở đất Kim Hải.
“Thì ra là anh Dương, tôi hay nghe được truyền thuyết về anh, nghe nói khi xưa anh Dương ở Hán Thành cũng là một nhân vật gây được tiếng vang.”
“Hahaha, tôi vốn làm việc dưới trướng ngài Thiên ở Hán Thành, sau này ngài Thiên lệnh tôi đến Kim Hải bôn ba, người cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu không tôi cũng chẳng được như hôm nay.”
Ngày trước Trương Trung Dương là thuộc hạ của Sở Trung Thiên, do nhiều nguyên nhân khác nhau, Sở Trung Thiên đã sai Trương Trung Dương đến Kim Hải mở rộng địa bàn, không ngờ Trương Trung Dương rất có năng lực, thống nhất mọi thế lực ở Kim Hải, trở thành anh cả của nơi đây.
Có điều Trương Trung Dương vẫn cung kính với Sở Trung Thiên như xưa, vẫn luôn kính trọng Sở Trung Thiên như anh cả.
“Thật sự cảm ơn mọi người có thể đến giúp tôi, ân tình hôm nay, Hoa Nhật Tâm tôi sẽ ghi nhớ, sau này nhất định báo đáp mọi người.”
Thấy Hoa Nhật Tâm còn đang móc nối quan hệ, Phùng Tử Tài nghe mà phát ngán, anh ta khẽ đá Hoa Nhật Tâm: “Đừng nói mấy thứ vô ích này nữa, cứ nói xem cái tên mà cậu muốn tính sổ đã đến chưa, đến rồi thì bây giờ chúng ta đi xử hắn.”
“Đến rồi, ở ngay trong đây này, tôi dẫn mọi người đi.”
Hoa Nhật Tâm đi trước dẫn đường, Phùng Tử Tài chậm rãi theo sau, căn dặn đám con nhà giàu ở bên: “Đến chỗ tên Lý Phàm kia, các người cứ cố gắng nhục mạ cậu ta là được.”
“Anh Tài yên tâm, chuyện này là nghề của chúng em.”
Bạch Thiên Lý hồ hởi nói.
Có thể lôi kéo quan hệ với Phùng Tử Tài, còn có thể tùy tiện ức hiếp người khác, gần như quá đã.
Hoa Nhật Tâm dẫn mọi người đi về phía Lý Phàm và Cố Họa Y, cười nói với Cố Họa Y: “Họa Y, đây là mấy người bạn anh mới quen được, giới thiệu với em, sau này không chừng em có thể hợp tác cùng họ.”
Tuy Cố Họa Y không muốn để ý đến Hoa Nhật Tâm, nhưng nghe thấy có khả năng hợp tác kinh doanh, do dự một lát vẫn đứng lên.
Lý Phàm cũng đứng lên theo, nhìn đám người sau lưng Hoa Nhật Tâm.
“Họa Y, vị này là…”
Hoa Nhật Tâm vừa định bắt đầu giới thiệu thì đã bị Phùng Tử Tài chen ngang.
Phùng Tử Tài nheo mắt nhìn Cố Họa Y, cười vặn vẹo, nói: “Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần nữa tôi xin trịnh trọng tự giới thiệu với em, tôi là Phùng Tử Tài, em cứ gọi anh Tài là được.”
“Các mối quan hệ lớn nhỏ ở Kim Hải tôi đều nắm trong tay, không biết người đẹp kinh doanh lĩnh vực gì? Dù là kinh doanh đàng hoàng hay không đàng hoàng, anh Tài của em đều có thể bao che, tôi che không được còn có anh Dương đây.”
Trương Trung Dương mỉm cười, nhìn Cố Họa Y, ánh mắt đầy tham lam và mong muốn chiếm hữu, chỉ có điều không thể hiện suồng sã như Phùng Tử Tài.
“Tôi là Trương Trung Dương, người đẹp cứ gọi anh Dương là được, ở Kim Hải em gặp phải việc gì, chỉ cần nói với tôi, tất cả đều có thể giải quyết.”
Hoa Nhật Tâm nhìn cảnh này không nói nên lời, dù cho dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết trong chuyện này ắt có ẩn tình.
Có điều Hoa Nhật Tâm không manh động, ở đây đều là ông lớn đất Kim Hải, Hoa Nhật Tâm không có can đảm đụng chạm với những người này.
Lý Phàm chắn trước Cố Họa Y, bảo vệ cô ở sau: “Hông của anh đã ổn chưa? Xem ra tôi đã dạy dỗ anh nhẹ quá nhỉ.”
“Mẹ nó! Thằng chó như cậu sao dám nói chuyện với anh Tài, tên nghèo rách này còn dám dạy dỗ anh Tài, như cậu chỉ có thể dạy học sinh tiểu học thôi.”
“Đầu óc đần độn này thì để nuôi cá thôi, đây là Kim Hải, cậu cũng nghe ngông thử xem đây là địa bàn của ai, dám nói với anh Tài như vậy, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu.”
“Người đẹp, anh Tài, anh Dương của chúng tôi thích cô chính là may mắn của cô, cô chỉ cần phục vụ tốt hai anh ấy, sau này đời cô sẽ toàn vinh hoa phú quý, dây dưa với tên đần độn này sẽ chẳng có tương lai đâu.”
Hà Lợi Quần khinh thường chế nhạo Lý Phàm, theo họ thấy, Lý Phàm ăn mặc bình thường, tuyệt đối không phải tầng lớp thượng lưu, nên có thể tùy tiện ức hiếp nhục mạ.
Trương Trung Dương đánh giá Lý Phàm, thản nhiên nói: “Nghe nói nhà cậu ở Hán Thành?”
“Anh Dương, nhà cậu ta đúng là ở Hán Thành, cậu ta đi ở rể, là kiểu người bất tài vô dụng ấy.”
Hoa Nhật Tâm ghé sát bên người Trương Trung Dương, nói.
Hoa Nhật Tâm đã nhìn rõ tình trạng hiện giờ, quyết định mượn oai của bọn Trương Trung Dương để tính sổ Lý Phàm trước, sau khi xử xong Lý Phàm lại nương nhờ Cố Họa Y.
Nếu vận dụng hết tất cả quan hệ, Hoa Nhật Tâm chắc chắn có thể lôi kéo được Trương Trung Dương và Phùng Tử Tài, lúc đó anh ta sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhất định sẽ khiến Cố Họa Y cảm kích mà lấy thân báo đáp.
“Tôi cũng xem như nắm phân nửa địa bàn Hán Thành, ranh con như cậu nếu biết điều thì ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu tạ tội với Phùng Tử Tài, bằng không, tôi có thể khiến cậu sống không bằng chết ở Hán Thành.”
Trương Trung Dương cười lạnh.
Lý Phàm lắc đầu, cười kinh miệt: “Không tin.”
“Mẹ mày! Cậu còn dám không tin, năm đó anh Dương đứng đầu trong số thuộc hạ của Sở Trung Thiên, có quan hệ rất tốt với ngài Thiên Hán Thành các người, chỉ cần mở lời là ngài Thiên có thể sai người đánh chết cậu.”
Phùng Tử Tài đe dọa.
“Sở Trung Thiên không dám động đến một cọng lông của tôi.”
Lý Phàm nghiêm túc nói.
“Haha, cậu mất trí rồi sao, ngài Thiên chỉ cần mở miệng đã có thể khiến cậu chết cả trăm lần.”
Lúc Trương Trung Dương đang nói, ngoài cửa vang lên giọng nói kinh ngạc: “Ngài Thiên, có người đang nhắc đến ngài.”