CHƯƠNG 177: CHƠI CHẾT CÁC NGƯỜI
“Vương Dũng, đây là thái độ xin lỗi của cậu đó hả? Dựa theo quy định của bệnh viện, hành vi hiện tại của cậu đã đủ để đuổi việc ¡, nếu lời xin lỗi của cậu làm cậu Lý hài lòng, vậy cậu thu dọn đồ đạc biến khỏi đây đi”
Lưu Tân Dân không dám bao che cho Vương Dũng, nếu để Lý Phàm hiểu lầm, vậy Lưu Tân Dân sẽ phải biến khỏi vị trí viện trưởng trong vòng một giây.
Vương Dũng thầm hoảng sợ, không ngờ Lưu Tân Dân lại giúp đỡ cho Lý Phàm đến thế.
Nghĩ đến vị trí chủ nhiệm khoa, nghĩ lại số tiền hoa hồng phong phú khi bán thuốc, nghĩ lại những trình dược viên xinh đẹp quyến rũ sẵn lòng dâng hiến mọi thứ, Vương Dũng căn răng hạ quyết tâm.
“Tôi đã nhận thức được sai lầm của bản thân, không nên không phân rõ đầu đuôi đúng sai đã bênh vực cho người nhà, tôi xúc động nhất thời đã gây ra sai Iầm lớn, làm xấu hình tượng của bệnh viện, sau này tôi nhất định sẽ quyết tâm sẽ chữa sai lâm, hy vọng cậu Lý có thể tha thứ cho tôi, cho tôi một cơ hội để quay đầu làm người tốt”
Vương Dũng nói xong quay qua nhìn Vương Linh, trong mắt có chút cầu xin.
Nếu Vương Linh tiếp tục làm ầm lên, vậy Vương Dũng cũng sẽ không có kết quả gì tốt.
Vương Linh cũng đã hơi sợ hãi, chủ yếu là vì bị viện trưởng Lưu nhắc đến chuyện trích xuất camera, đưa cho ban ngành liên quan dọa sợ, trong lúc nhất thời cũng có ý muốn rút lui.
Advertisement
“Tôi… Tôi cũng biết lỗi rồi, hai đứa nhỏ chỉ là đùa giỡn với nhau, tôi không nên xen vào, cũng do tôi thương con sốt ruột nên đánh mất lý trí, làm ra rất nhiều chuyện sai trái, hy vọng hai người có thể tha thứ cho tôi”
Vương Linh cúi đầu nói, trong mắt rơm rơm nước mắt, trong lòng lại cảm thấy vô cùng nhục nhã, từ trước đến giờ cô chưa từng cúi đầu xin lỗi người nào.
Hằng Hằng ngẩng đầu nhìn mẹ và cậu, bĩu môi khó chịu nhìn gia đình Lý Phàm.
Vương Linh kéo Trương Hằng, nhỏ giọng nói: “Đi xin lỗi con nhỏ… em gái kia đi”
“Mẹ, con không nói, tại sao lại bắt con phải xin lỗi chứ”
Hằng Hằng không muốn.
Vương Linh ngồi xổm xuống, thì thâm nói nhỏ vài câu với Hằng Hãng, sau đó Hằng Hằng không tình nguyện nói: “Xin lỗi, tớ không nên đánh cậu”
Vương Linh lau nước mắt, đứng lên nói: “Như vậy là được chứ gì, chúng tôi đã xin lỗi rồi, có phải có thể đi rồi không”
Lưu Tân Dân quay sang nhìn Lý Phàm, chỉ cần Lý Phàm nói ra một chữ không thì mọi chuyện đương nhiên vẫn chưa xong.
Lý Phàm hơi gật đầu, cũng không muốn so đo mãi với mấy người này, có thời gian này còn bằng chơi đùa cùng Xuyến Xuyến còn tốt hơn.
Thấy Lý Phàm gật đầu, Lưu Tân Dân cười nói: “Được, chuyện này cứ cho qua đi.”
“Được”
Vương Linh cắn răng nói xong, kéo con trai vội vàng rời đi, Vương Dũng nhìn viện trưởng Lưu, cúi đầu đi ra ngoài cùng Vương Linh.
“Đội trưởng Đồng, anh cũng đi làm chuyện của anh đi”
Lưu Tân Dân phất tay nói.
Đội trưởng Đồng phất tay với các bảo vệ khác, dẫn theo bọn họ đi mất.
“Cậu Lý, cậu xem xảy ra chuyện này làm gia đình cậu đều không vui, chúng tôi sẽ thông báo xử lý nội bộ với Vương Dũng, tôi sẽ đổi một bác sĩ khác làm bác sĩ chữa trị chính cho Xuyến Xuyến, chắc chắn bảo đảm bệnh của Xuyến Xuyến sẽ khôi phục”
“Được, ông để ý xử lý cho tốt là được, ông cứ làm việc của ông đi” Lý Phàm lạnh nhạt nói.
“Được, tôi nhất định sẽ xử lý tốt”
Lưu Tân Dân nói xong rồi nhanh chóng rời đi, Lý Phàm quay người lại, thấy Cố Họa Y đang nhìn anh bằng ánh mắt tò mò.
Lý Phàm cười cười, vươn tay với Xuyến Xuyến: “Xuyến Xuyến, lại đây cho ba ôm tí nào”
“Ba ba giỏi quả, Xuyến Xuyến yêu ba nhất”
Xuyến Xuyến lộ ra nụ cười ngọt ngào nhào vào lòng Lý Phàm: “Ba ba, ôm ôm hôn hôn nâng lên cao”
Lý Phàm cười lớn hôn nhẹ lên má Xuyến Xuyến, sau đó ôm cô bé nâng lên cao.
“Ha ha ha, cao quá”
Xuyến Xuyến vui vẻ phát ra tiếng cười như tiếng chuông.
Cố Họa Y lắng lặng nhìn Lý Phàm và Xuyến Xuyến, cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Cố Họa Y trống trải cõi lòng, cảm thấy lâu lắm rồi cô chưa từng vui vẻ nhẹ nhàng như thế này.
Lý Phàm ôm Xuyến Xuyến đi đến cạnh Cố Họa Y: “Xuyến Xuyến, con xem mẹ con có đẹp không”
“Mẹ đẹp, mẹ đẹp nhất trên đời này, chờ sau này con lớn lên cũng sẽ đẹp như mẹ”
Xuyến Xuyến tựa vào vài Cố Họa Y, ôm cổ Cố Họa Y, vui tươi hớn hở nhìn cô.
Cố Họa Y nhéo nhẹ mũi của Xuyến Xuyến: “Con lanh lợi thật, biết ăn nói quá”
“Mẹ, con muốn ăn đồ ngon, con muốn ăn kem”
Xuyến Xuyến nhõng nhẽo nói.
Cố Họa Y cười vươn tay, ôm lấy Xuyến Xuyến từ trong lòng Lý Phàm: “Đi nào, mẹ dẫn con đi ăn”
“Vậy hai mẹ con đi đi, lát nữa anh trò chuyện với bác sĩ mới do viện trưởng Lưu sắp xếp đến một chút”
“Vậy được rồi, anh lễ phép với bác sĩ chút”
Cố Họa Y dặn dò.
Cô vốn định hỏi rốt cuộc khi nãy là thế nào, nhưng bị Lý Phàm ngắt ngang thế này cũng quên mất.
Lý Phàm dở khóc dở cười nói: “Đương nhiên rồi, anh cũng đâu phải người cuồng bạo lực”
Cố Họa Y gật đầu ôm Xuyến Xuyến đi ra ngoài, Lý Phàm ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, chờ bác sĩ mới đến.
Vương Linh dẫn theo con trai, leo lên xe BMW cùng Vương Dũng, trên mặt ba người đều đầy vẻ tức giận.
“Anh, anh làm ăn ở bệnh viện thế nào vậy, cũng đã làm chủ nhiệm rồi mà lời nói chẳng có tí trọng lượng nào cả! Thì ra mấy năm nay em giúp anh phí công!”
Vương Linh khó chịu oán trách.
“Không phải viện trưởng đến sao, nếu không phải viện trưởng Lưu giúp đỡ tên nghèo mạt đó, anh chắc chắn đã xử đẹp tên đó rồi, chúng ta cũng không thể nhịn cục tức này được, nhất định phải dạy cho tên nghèo hèn đó một bài học”
Vương Dũng cũng cực kỳ bực bội, bây gờ mặt mũi bầm dập thế này cũng không biết làm thế nào đi về phòng làm việc tiếp tục công việc, nếu quay về thì chắc chắn sẽ bị cấp dưới cười nhạo.
“Em rể đang quản lý tất cả bệnh viên tư ở Hán Thành, nếu em ấy ra mặt, viện trưởng của anh cũng phải khách sáo kính trọng, có thể nhờ em ấy ra mặt được không”
Mắt Vương Dũng hơi lóe lên nói.
Mời em rể của anh ra, vậy không chỉ có thể lấy lại mặt mũi mà còn có thể uy hiếp viện trưởng Lưu, cho ông ta biết anh cũng có chỗ dựa.
Vương Linh từ từ gật đầu, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho chồng Trương Lực.
“Alo, Linh Linh, em dẫn con trai đến bệnh viện thế nào rồi?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trương Lực.
“Đừng nói nữa, em và con trai anh säp bị người ta đánh chết rồi, anh của em đến giúp đỡ cũng bị đánh mặt mũi bầm dập, cái ông già Lưu Tân Dân kia còn bao che cho người đánh bọn em, bọn em sắp sống không nổi nữa rồi”
Vương Linh khóc nức nở nói.
Trương Lực lập tức nhíu mày lại, vợ và con trai bị ngừoi ta ăn hiếp, là đàn ông đều không thể nhịn được.
“Ai làm, cũng dám đánh vợ con của Trương Lực anh, ăn gan hùm mật gấu sao! Lưu Tân Dân làm ăn kiểu gì thể, ông ta có còn muôn mở bệnh viện nữa không!”
“Anh la em làm gì, có giỏi thì anh báo thù cho.
em đi, đi dạy dỗ cái tên nghèo mạt kia, còn cả ông già dịch Lưu Tân Dân kia nữa!”
Trương Lực hung hăng nói: “Em chờ đó, anh qua ngay, không chơi chết bọn họ anh sẽ không để yên!”