CHƯƠNG 145: NHẦM LẪN
Vương Cẩn Mai đứng bên cạnh không ngừng vui vẻ, bật ngón tay khen ngợi Hoa Nhật Tâm, rồi trừng mắt nhìn Lý Phàm: “Tên vô tích sự này, cậu nhìn người ta xem, nếu không có người ta ra tay giúp đỡ, thì cậu có thể lấy lại số tiền này cho tôi không? Thế mà lúc nãy cậu còn to mồm lắm, mau nghĩ cách xin lỗi người ta đi!”
Giờ Vương Cẩn Mai muốn nhân cơ hội đánh kẻ sa cơ, mà giẫm mạnh lên người Lý Phàm, nói không chừng có thể ép anh ly hôn với Cố Họa Y.
Trương Thúy Hoa khinh bỉ liếc nhìn Lý Phàm, rồi ngả ngớn nói: “Hạng người này chỉ có thể so sánh với rác rưởi, tên vô dụng nhà cậu cách xa người ta tám con số, theo tôi thấy chị Vương nên đổi con rể đi, mà cậu cũng đừng đứng đây làm chúng tôi chướng mắt nữa, mau tự mình chấm dứt đi, như vậy đều tốt cho mọi người.”
Lý Phàm siết chặt nắm đấm, rồi buông ra ngay, cúi đầu không nói gì.
“Ôi cha, tên vô dụng nhà anh còn không vui nữa, lẽ ra tên nhu nhược như anh nên đi ăn mày, rồi tìm một bà mày mới đúng, anh đứng đó cau mặt với chúng tôi là muốn ăn đòn đúng không?”
Advertisement
Hứa Man xắn tay áo lên nói.
Lý Thục Phân nhổ nước bọt xuống dưới chân Lý Phàm nói: “Các chị em, giờ chúng ta vẫn chưa cầm tiền được, nên đừng bỏ lỡ thời khắc quan trọng này, cứ nghe thử tổng giám đốc Hoa và ông chủ Lư nói gì đã, rồi lát nữa hẵng dạy dỗ thằng nhu nhược này.”
Mọi người nhất thời chuyển sự chú ý về phía Hoa Nhật Tâm và Lư Minh Sinh.
Lư Minh Sinh đã hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải biến chuyện xấu thành chuyện tốt, để ôm được đùi Long Môn Thiếu chủ, có rút bao nhiêu tiền cũng chẳng sao.
“Cậu Lý yên tâm, chắc chắn tôi sẽ giải quyết chuyện này êm đẹp, không những trả lãi đầy đủ, mà còn có một bất ngờ.”
Hoa Nhật Tâm nhất thời nhíu mày, trong lòng cảm thấy hơi lạnh lẽo, cậu Lý cái gì, chẳng lẽ ông tới đây để phá đám à?
Da đầu Trương Phàm tê dại, vội đi tới nói nhỏ vào tai Lư Minh Sinh: “Ông chủ, đây không phải cậu Lý, mà cậu ta tên là Hoa Nhật Tâm.”
“Hả?”
Lư Minh Sinh nghi ngờ, cảm thấy cái tên Hoa Nhật Tâm này hơi quen: “Có phải người mới gọi điện cho cậu tên là Hoa Nhật Tâm đúng không?”
“Vâng ạ, ông chủ còn bảo tôi chuyển lời với cậu ta, nếu muốn tiền thì cứ tới tìm ông.”
Trương Phàm dè dặt nói.
Lư Minh Sinh nhất thời hối hận, chắc chắc lúc đó ông đã đoán sai tình thế, nhất định là do Long Môn Thiếu chủ muốn che giấu thân phận, nên đã đổi họ, không những không cho người khác gọi cậu ấy là Thiếu chủ, mà ngay cả tên cậu Lý cũng không được dùng.
Nhưng dù anh tên gì, thì miễn sao anh vẫn là Long Môn Thiếu chủ là được, mặc kệ anh đổi bao nhiêu họ tên, thì Lư Minh Sinh ông vẫn phải ôm chắc chỗ dựa này.
Mấy người Vương Cẩn Mai cũng lẩm bẩm, vốn tưởng rằng chuyện này sắp được ổn thỏa, ai ngờ lại đột ngột gặp trắc trở?
“Chuyện này là sao vậy chị Vương, sao ông ta lại gọi tổng giám đốc Hoa là cậu Lý, có khi nào ông chủ Lư nhận nhầm người không?”
“Chắc không đến nỗi nhận nhầm người đâu, tổng giám đốc Hoa cũng là người nổi tiếng mà, liệu có phải ông chủ Lư lỡ lời không?”
Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, ông chủ Lư bỗng bật cười sảng khoái: “Ha ha ha, chỉ là hiểu lầm thôi, lúc nãy là do tôi lỡ lời, mọi người nhìn miệng tôi này, trưa nay uống chút rượu vào là không chịu nghe lời.”
Tảng đá trong lòng mấy người Vương Cẩn Mai bỗng tan biến, đồng loạt bật cười.
Hoa Nhật Tâm thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai ông chủ Lư nói: “Ông đừng uống rượu trong lúc làm việc, vì uống nhiều dễ hỏng việc.”
“Đúng đúng đúng, cậu nói đúng, sau này chắc chắn tôi sẽ không uống rượu vào bữa trưa nữa, cái đó, Trương Phàm cậu thống kê thông tin tài khoản của mọi người đi, lát nữa chúng ta sẽ giải quyết.”
“Vâng ông chủ.”
Trương Phàm lấy điện thoại ra, bảo mấy người Vương Cẩn Mai khai báo thông tin tài khoản, đợi mọi người đăng ký xong thì đi tới chỗ Lư Minh Sinh nói: “Ông chủ, tôi làm xong rồi ạ, ông định trả tiền theo cách nào ạ?”
Lúc trước Lư Minh Sinh đã đưa ra hai phương án, nếu là người có bối cảnh vững chắc, thì sẽ trả hết cả gốc lẫn lãi như đã cam kết lúc hùn vốn.
Người có bối cảnh chưa vững chắc, thì chỉ trả tiền gốc và lãi ngân hàng một năm.
Còn người không có thân phận bối cảnh thì không cần phải trả, cứ để mặc bọn họ ầm ĩ.
“Cậu cứ trả gấp ba tiền gốc, coi như tôi bồi thường cho mọi người.”
Lư Minh Sinh nói xong thì nháy mắt với Hoa Nhật Tâm, tỏ ý tôi giải quyết chuyện này OK chưa, Thiếu chủ thấy tôi biểu hiện tốt không?
Hoa Nhật Tâm sửng sốt, rồi trở nên vui vẻ, không ngờ Lư Minh Sinh không những nể mặt anh, mà còn cho anh thể diện rất lớn.
“Vậy thì cảm ơn ông chủ Lư, mong ông chủ Lư mau thanh toán cho mọi người.”
Hoa Nhật Tâm sợ Lư Minh Sinh đổi ý, nên giục ông ta mau thanh toán, chỉ cần tiền vào tài khoản mấy người Vương Cẩn Mai, thì Hoa Nhật Tâm có thể trừ khử Lý Phàm.
Trong lòng mấy người Vương Cẩn Mai mừng rỡ, không ngờ chuyện này lại chuyển hướng như thế, bọn họ không những thuận lợi lấy được tiền, mà còn có thể kiếm được rất nhiều, đúng là một dĩa bánh từ trên trời rơi xuống.
“Ông chủ Lư thật rộng lượng, Nhật Tâm cũng rất lợi hại, vừa xuất chiêu đã giải quyết mọi chuyện êm đẹp.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Hoa, nếu không có cậu ra mặt, không biết chúng tôi sẽ ưu phiền đến cỡ nào, lúc nãy chúng tôi thật sự rất sốt ruột.”
“Tối nay chúng tôi phải mời tổng giám đốc Hoa một bữa thật ngon, chị Vương, chẳng phải chị nên bảo Họa Y nhà chị tới tiếp đãi tổng giám đốc Hoa à?”
Vương Cẩn Mai và hội chị em em líu ríu nói, ai cũng cực kỳ phấn khích.
Lư Minh Sinh thấy mấy người Vương Cẩn Mai vui vẻ, thì thầm nghĩ coi như chuyện này đã giải quyết xong, có lẽ Thiếu chủ sẽ cảm nhận được thành ý của mình.
“Ha ha ha, mọi người đều vui thì tốt, vậy, Hoa… Nhật Tâm, chúng ta lên xe tôi ngồi đi, ông Sở cũng đang ở trên xe, đúng lúc chúng ta có thể trò chuyện với nhau.”
Lư Minh Sinh nhiệt tình mời Hoa Nhật Tâm, nhưng anh ta lại hơi mơ màng gãi đầu, không biết ông Sở là ai.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Lúc nãy ông ta gọi anh là cậu Lý, giờ lại bảo anh đi gặp ông Sở, cái quái gì thế này?
Thấy Hoa Nhật Tâm không có động tĩnh gì, hơn nữa vẻ mặt cũng bất thường, trong lòng Lư Minh Sinh thấp thỏm, mơ hồ có dự cảm không lành.
“Cậu sao vậy? Ông Sở đang đợi cậu đấy.”
Lư Minh Sinh thăm dò, nhìn chằm chằm Hoa Nhật Tâm, quan sát phản ứng của anh ta.
Mấy người Vương Cẩn Mai đang phấn khích bỗng cứng đờ, cảm thấy hình như tình hình hơi bất ổn.
Lý Phàm không khỏi bật cười, nhướng mày nhìn Hoa Nhật Tâm đang phát ngốc, trong lòng đã hiểu rõ đại khái chuyện gì đang diễn ra, có lẽ lúc nãy tên mập chết bầm Lư Minh Sinh này nghĩ Hoa Nhật Tâm là anh.
Nhưng Lý Phàm không vạch trần, mà chỉ đứng bên cạnh xem kịch, đợi Hoa Nhật Tâm ăn quả đắng.
“Ông Sở mà ông nói là ai?”
Hoa Nhật Tâm làm liều ra vẻ cao ngạo, muốn dùng khí thế của mình để hù dọa Lư Minh Sinh, miễn sao có thể tạm thời lừa gạt ông ta, anh cũng chuẩn bị việc rút lui rồi.
Lư Minh Sinh hơi sửng sốt hỏi: “Cậu không biết ông Sở?”