"Tôi không biết cậu."Anh Bưu lạnh nhạt nói.
Trần Cường cười khan nói: "Anh Bưu, nếu anh ra tay giúp tôi, tôi cho anh ba tỷ."
Nghe vậy, mọi người đều hít sâu một hơi, một lần ra mặt là ba tỷ, tiền này cũng quá dễ kiếm đi, bọn họ cẩn thận nghĩ lại, đối phương là anh Bưu, cánh tay đắc lực bên cạnh ngài Thiên, đừng nói ba tỷ, mười lăm tỷ cũng đáng.
Advertisement
Anh Bưu chợt đứng lên, Trần Cường thầm vui mừng, xem ra anh Bưu sắp ra tay rồi.
Anh Bưu đi thẳng tới trước mặt Lý Phàm, cười khan nói với Lý Phàm: "Cậu Lý, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Lý Phàm cười nói: "Ha ha, thật đúng là trùng hợp."
Lý Phàm và anh Bưu nói chuyện giống như bạn bè, người ngoài nhìn vào, quan hệ của hai người đặc biệt tốt.
Lần này Trần Cường cảm thấy khó hiểu, chuyện gì đang xảy ra thế, anh ta bảo anh Bưu giáo huấn Lý Phàm một trận cơ mà, anh ta ngây thơ tưởng anh Bưu hiểu sai ý mình.
Trần Cường vội nói: "Anh Bưu, anh hiểu lầm ý tôi rồi, tôi muốn anh giáo huấn cậu ta một trận."
Anh Bưu không còn gì để nói, anh ta nhìn Trần Cường như nhìn kẻ ngốc, vừa rồi anh ta đã biểu thị rõ ràng như vậy, đây là người không thể trêu vào mà đối phương cứ nhất định nói đến chuyện không nên nói.
"Cậu câm miệng cho tôi." Anh Bưu lạnh giọng nói: "Cậu ấy là bạn của Ngài Thiên, cũng là bạn của tôi, cậu bảo tôi ra tay với bạn mình, có phải cậu đang cố ý châm ngòi ly gián hay không?"
Trần Cường lập tức trợn tròn mắt, nếu không phải chính tai nghe được, anh ta cũng không dám tin là thật, lần này anh ta thật mờ mịt, anh ta không ngờ anh Bưu sẽ nói như vậy?
"Hả, cậu ta là bạn của Ngài Thiên ư?"
Trần Cường lập tức cảm thấy mơ hồ.
Anh ta tưởng Lý Phàm là một người bình thường, nào ngờ lại có liên quan tới Ngài Thiên.
Anh Bưu thản nhiên nói: "Tôi đã chứng kiến hết chuyện vừa nãy, là cậu cứ cố tình gây sự với cậu Lý, nếu không phải cậu Lý không so đo với cậu thì cái mạng nhỏ của cậu đã sớm xong đời rồi."
Nghe anh Bưu nói vậy, Trần Cường nuốt xuống một ngụm nước bọt, cũng không phủ nhận, anh Bưu nói đúng là không hề sai, ngay cả anh Bưu cũng nói như vậy, anh ta tự nhiên tin tưởng.
Lúc này Anh Bưu nghiêng đầu sang chỗ khác, xin chỉ thị của Lý Phàm: "Cậu Lý, người này nên xử lý như thế nào?"
Khóe miệng Trần Cường co lại, anh ta có thể nghe ra trong giọng nói anh Bưu mang theo mấy phần sát khí, nhất là nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh Bưu, anh ta biết anh Bưu không hề hù dọa mình.
Lý Phàm cười nói: "Đuổi anh ta đi đi, bây giờ tôi còn chưa ăn được miếng cơm nào, tôi đói bụng rồi."
Anh Bưu lập tức làm theo lời Lý Phàm, đấm thẳng một đấm vào bụng Trần Cường, Trần Cường đau đến không thốt nên lời, anh Bưu lập tức mang Trần Cường ra ngoài.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Lý Phàm đều không có xem thường, mà là e ngại cùng sùng bái, đối phương lại có thể quen anh Bưu, có thể thấy thân phận đối phương không đơn giản.
Bọn họ đã biết mình mình coi thường Lý Phàm rồi, bọn họ đều cảm thấy khó tin về điều này.
Sau khi cơm nước xong, Lý Phàm mới đưa Tần Tuyết Hàn trở về.
Trên đường trở về, Lý Phàm đã cảm giác được một sát khí mạnh mẽ, hơn nữa sát khí đó đang chạy về phía bên này.
Lúc này, có mấy người đan ông mặc trang phục đạo sĩ vây Lý Phàm và Tần Tuyết Hàn lại.
Lý Phàm cau mày nói: "Các người là người của Long Môn?"
"Không, chúng tôi là người của đạo quán Càn Khôn." Đại sư huynh Đạo quán Càn Khôn mở miệng nói.
Lần này, Lý Phàm thật buồn bực: "Vậy tại sao các người lại chặn đường tôi?"
"Bởi vì chúng tôi muốn mạng cậu."
Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn cười lạnh.
Lý Phàm sầm mặt lại, đối phương có vẻ đạo mạo, nào ngờ lại nói ra những lời hung ác như vậy.