Sau khi chứng kiến thực lực của hai đệ tử canh núi này, người đàn ông âu phục biết lần này mình đến đây không hề uổng công rồi, riêng hai đạo sĩ canh cửa đã lợi hại như vậy, thì sức chiến đấu của đại sư huynh đạo quán Càn Khôn trước mặt chắc chắn càng mạnh.
Người đàn ông âu phục rất hài lòng, dứt khoát lấy ra tấm thẻ cho đạo sĩ áo xanh.
Đạo sĩ áo xanh thuần thục lấy máy POS ra, sau khi thấy trong thẻ thật sự có mười lăm tỷ, ông ta mới nở nụ cười: "Tốt, tôi sẽ cùng cậu xuống núi, cũng mang theo năm sư đệ."
Advertisement
Thấy đối phương trịnh trọng như thế, người đàn ông âu phục thầm vui mừng, vội vàng nói: "Nếu như vậy thì quá tốt rồi."
Lúc này, một sư đệ tò mò hỏi: "Sư huynh, không phải sư phụ đã nói chúng ta không thể tùy tiện xuống núi sao, càng không thể lấy tiền của người ta."
Đạo sĩ áo xanh hừ lạnh nói: "Cậu bớt nói nhảm nhiều như vậy đi, sư phụ đâu biết được chuyện này, hơn nữa tôi đã cầm rồi, cậu có bản lĩnh thì đi tố cáo đi, dù sao sư phụ đang vân du tứ phương vẫn chưa về."
Người sư đệ đó lập tức ngậm miệng.
Các sư đệ khác cũng không nói gì nữa, sư phụ không ở đạo quán, đạo quán Càn Khôn gần như do Đại sư huynh nắm quyền, nhưng bọn họ cũng không hề cảm thấy nhàm chán, ít nhất có Đại sư huynh ở đây, thỉnh thoàng bọn họ có thể xuống núi hưởng thụ một chút vui thú, đây là chuyện đáng mừng cớ sao không làm.
Đây chính là một chuyện tốt.
Đạo sĩ áo xanh không để ý đến người sư đệ kia, ông ta nói với người sư đệ: "Nếu cậu dám nói chuyện này cho sư phụ, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ."
Người sư đệ kia lập tức im bặt.
Người đàn ông âu phục trước tiên tạm thời sắp xếp chỗ ở cho mấy người đạo sĩ áo xanh.
Nhìn thấy đạo sĩ áo xanh, Long Hậu cũng không hề quan tâm, bà ta cho rằng sức chiến đấu của đạo sĩ áo xanh rất bình thường, không khỏi thất vọng lắc đầu.
Long Hậu cau mày nói: "Rốt cuộc, bọn họ được hay không?"
Lúc này, người đàn ông âu phục mới kể hết những gì vừa chứng kiến cho Long Hậu, nghe xong, Long Hậu cảm thấy rất khó tin, nếu không phải người đàn ông âu phục chính miệng nói cho bà ta thì bà ta cũng không thể tin là thật.
"Ngay cả một đạo sĩ giữ cửa cũng lợi hại như vậy, nhóm sư huynh đệ này chắc chắn ai cũng mang tuyệt kỹ." Người đàn ông âu phục cười nói.
Long Hậu trong lòng vui mừng, cũng yên tâm hơn nhiều, cho rằng lần này ổn rồi, chắc sẽ không có bất kỳ sai lầm nào.
Mà nơi khác.
Sau khi từ phòng của ông nội Tần Tuyết Hàn đi ra, Lý Phàm nhìn thấy Tần Tuyết Hàn, rõ ràng Tần Tuyết Hàn đã ở cửa đợi anh rất lâu, nhìn thấy đối phương có vẻ như có lời muốn nói, Lý Phàm lập tức nói: "Có chuyện gì không?"
Tần Tuyết Hàn thành thật nói: "Tôi phát hiện gần đây xảy ra chút việc."
Nghe vậy, Lý Phàm cảm thấy rất kinh ngạc, anh không nghĩ tới Tần Tuyết Hàn sẽ nói như vậy.
"Vừa rồi tài vụ gọi điện thoại cho tôi, nói bên kia đã xử lý ổn thỏa, cần chúng ta tới tiếp ứng." Tần Tuyết Hàn đột nhiên nói.
Nghe vậy, Lý Phàm cười nói: "Đây là chuyện tốt, điều đó chứng minh quyền lực công ty sắp trở lại của cô rồi."
"Có thật như vậy không?"
Lúc này, Tần Tuyết Hàn chợt cảm thấy không tự tin, thở dài.
Lý Phàm thản nhiên nói: "Chắc chắn là không có vấn đề, cô cứ yên tâm đi, nói không chừng có người còn đang lo lắng hơn cô."
Có những lời này của Lý Phàm, Tần Tuyết Hàn như được uống thuốc an thần, cảm thấy rất yên tâm.
Sau đó, cô bắt đầu dựa theo kế hoạch tiếp theo hành động, hiện tài vụ chuyển tất cả vốn cổ phiếu tới tài khoản của Tần Tuyết Hàn.
Tần Tuyết Hàn biết, chỉ cần Lăng Băng chịu thua, tất cả sẽ dễ dàng giải quyết.