Thảo nào cậu Lý lại bình tĩnh vậy, thì ra cậu ấy đã chắc chắn.
Sau khi người thanh niên và bảo vệ lấy vé ra, bảo vệ lập tức cho vào.
Nhưng bọn họ không đi luôn mà ở lại nhìn Lý Phàm và Trương Đức Võ như xem kịch hay, họ muốn xem hai người bị đuổi ra ngoài như thế nào.
Advertisement
Nhân viên bảo vệ ngăn Lý Phàm và Trương Đức Võ lại: “Hai người các anh không được vào.”
“Chúng tôi có vé.” Trương Đức Võ lấy vé ra.
Nhân viên bảo vệ cũng đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, mà quản gia cũng đã dặn dò vì vậy dù thế nào anh ta cũng không thể cho Lý Phàm vào.
Lý Phàm cười nói: “Ông chủ các anh là ai? Tôi muốn gặp người đó.”
Nhân viên bảo vệ đột nhiên nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt khinh thường, châm chọc nói: “Ông chủ chúng tôi là người mà anh có thể gặp sao? Anh không tự nhìn lại xem mình là ai, anh có tư cách gì mà gặp ông chủ chúng tôi?”
Khi người thanh niên biết Lý Phàm muốn gặp cậu mình thì lập tức bật cười, hắn như nghe thấy câu chuyện nực cười nhất trên đời, còn nghi ngờ có phải đầu Lý Phàm úng nước hay không.
Cho dù gây chuyện cũng phải xem mình là ai, hắn nhìn cách ăn mặc của Lý Phàm, cho rằng anh không phải người có thân phận gì nên bỏ qua.
Lý Phàm không quan tâm, nếu đã vậy thì anh chỉ đành gọi cho Sở Trung Thiên, đồng thời nói với bảo vệ: “Tôi mong anh sẽ cho tôi vào trong vòng ba phút nữa, nếu không anh sẽ bị đuổi việc.”
Nhân viên bảo vệ bĩu môi, anh ta không hề để vào mắt, dứt khoát mặc kệ Lý Phàm.
Sau khi Lý Phàm gọi được thì kể lại sự việc cho Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên nghe xong vẻ mặt lập tức trở nên u ám, ở địa bàn của ông ta mà lại có người dám đối xử với cậu Lý như vậy, chán sống rồi à?
Ông ta còn không dám có thái độ như vậy với cậu Lý, vì thế ông ta lập tức gọi cho ông chủ buổi đấu giá.
Ông chủ buổi đấu giá biết là Sở Trung Thiên gọi tới thì không hề hoảng sợ, rất bình tĩnh nghe máy.
Bởi vì ông ta cứ nghĩ mình không chọc giận Sở Trung Thiên, làm việc lại rất tốt, có thể Sở Trung Thiên sẽ khen mình.
“Ông có đứa cháu trai ngoan đấy…”
Cuộc gọi vừa kết nối, Sở Trung Thiên đã nói một câu như vậy.
“Dạ?”
Ông chủ buổi đấu giá sửng sốt, đây là tình huống gì? Khi nghe xong câu mày, mí mắt bên phải của ông ta không khỏi nhảy lên: “Ngài Thiên, có chuyện gì vậy ạ?”
Có lẽ ông ta đã đoán ra được điều gì đó, vừa rồi ngài Thiên nhắc đến cháu trai ông ta, chẳng lẽ có liên quan đến cháu trai ông ta?
Thậm chí ông chủ buổi đấu giá còn tưởng Sở Trung Thiên đang khen cháu trai mình, vì thế cười bảo: “Ngài Thiên, cháu trai tôi gặp được ngài như fan gặp được thần tượng, đương nhiên sẽ tiếp đón ngài chu đáo.”
“Tôi không nói chuyện này. Cháu trai ông gây sự với bạn tôi, bạn tôi đang ở ngoài buổi đấu giá, tôi cho ông hai phút để giải quyết chuyện này.”
Sở Trung Thiên cũng không vòng vo nữa, ông ta không muốn để Lý Phàm chờ lâu nên đi thẳng vào vấn đề.
Ông chủ buổi đấu giá biến sắc, vừa định nói gì đó thì Sở Trung Thiên đã cúp máy.
Ông ta rùng mình, chợt có dự cảm không lành, đầu ông ta rối tung lên.
Chuyện gì thế này? Bạn của Sở Trung Thiên bị chặn ngoài buổi đấu giá, mà lại còn là do cháu trai ông ta làm, quan trọng nhất là ngài Thiên chỉ cho ông ta hai phút để giải quyết.
Ông chủ buổi đấu giá không biết hậu quả của việc quá giờ sẽ là gì, bây giờ ông ta không dám nghĩ tới, đang nằm trên ghế sofa hưởng thụ cuộc sống cũng vội vàng bật dậy, nhanh chóng xuống lầu, đồng thời gọi cho cháu trai.
Tất cả mọi người trong và ngoài buổi đấu giá đều ngớ người khi thấy ông chủ chạy hồng hộc tới, đây là lần đầu tiên họ thấy ông ta nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều thích hóng hớt, họ vô thức đi theo.
Lúc này, sau khi nam thanh niên thấy cậu mình chạy tới thì vội vàng vẫy tay.