Sắc mặt Tần Tuyết Hàn trầm xuống, cô chỉ để trợ lý thay mặt mình quản lý chứ không để cô ta trở thành quản lý chân chính, nhưng khiến cô thất vọng nhất là không một nhân viên bảo vệ nào nhận ra cô mà còn ngăn cản cô.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tần Tuyết Hàn cũng không thể tin vào điều này.
Advertisement
"Lăng Băng, cô đi ra cho tôi." Tần Tuyết Hàn ở cửa ra vào hét lên.
Hai bảo vệ định đuổi Tần Tuyết Hàn đi thì bị Lý Phàm chặn lại, anh cản ở phía trước, hai bảo vệ muốn đánh Lý Phàm, nào ngờ lại bị Lý Phàm đánh cho một trận.
"Các người tới quấy rối." Các nhân viên bảo vệ lập tức làm người ác tố cáo trước.
Lúc này, cửa văn phòng mở ra, một cô gái hết sức xinh đẹp đi ra, cho người ta một cảm giác rất quyến rũ, hơn nữa dáng người ngực tấn công mông phòng thủ đó đúng là một người đẹp tuyệt trần.
Lý Phàm không ngờ, Tần Tuyết Hàn đã đủ đẹp, ngay cả một trợ lý của Tần Tuyết Hàn cũng xinh đẹp như vậy.
Nhưng cô ta không chỉ xinh đẹp mà còn rất có tâm cơ, quả nhiên người càng xinh đẹp càng gạt người, câu nói đó quả nhiên không sai.
"Tổng giám đốc Lăng."
Vừa nhìn thấy Lăng Băng, nhân viên gác cửa vội vàng kính cẩn gọi một tiếng.
Lăng Băng có chút tự hào khẽ gật đầu, sau đó kỳ quái liếc nhìn Tần Tuyết Hàn nói ra: "Ồ, cô đã trở về, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không trở về đây nữa chứ."
"Lăng Băng, cô đây là có ý gì, không phải tôi bảo cô làm chủ tịch đại diện sao, sao cô lại đuổi việc công nhân cũ, hơn nữa còn làm chuyện gây tổn hại cho công ty." Tần Tuyết Hàn nhíu mày hỏi.
Lăng Băng ngáp một cái, nói: "Ồ, cô đến vì chuyện này à, nói thật thì, chuyện cho tới nước này, tôi cũng không gạt cô nữa, hiện tôi đã là người của Long Môn, mọi chuyện đều do Long Hậu bảo tôi làm, giờ tôi mới là chủ tịch công ty này, còn cô đã không phải rồi."
Tần Tuyết Hàn nhất thời chưa kịp phản ứng, cô hoài nghi có phải đối phương đang gạt mình hay không: "Cái gì?"
Lăng Băng cười nói: "Tần Tuyết Hàn, chẳng lẽ cô muốn tôi nhắc lại lần nữa sao, tôi đã nói đủ rõ ràng, đây không phải là công ty của cô nữa, mà là công ty của tôi, tôi khuyên cô đừng có suy nghĩ viển vông nữa."
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn hết sức tức giận, cô không nghĩ tới Lăng Băng lại nói như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô không thể tin là thật, điều này khiến cô rất giận dữ.
Cô nói với Lăng Băng: "Cô làm tôi quá là thất vọng, tôi còn tưởng rằng cô không phải loại người như vậy, không ngờ cô lại bị Long Môn thu mua."
Tần Tuyết Hàn cũng tin Lăng Băng không hề gạt mình, nếu chỉ có mình cô ta thì chắc chắn không thể gây ra chuyện lớn như vậy, sau khi biết cô ta đã cấu kết với Long Môn, cô đã hiểu tất cả.
Chăng trách đối phương có thể khiến mọi người trong công ty ngoan ngoãn, thì ra vì có người Long Môn trợ giúp.
Lăng Băng cười nói: "Tần Tuyết Hàn, tôi thấy cô đừng phí công vô ích nữa, nhân lúc tôi còn đang vui vẻ, cô vẫn còn cơ hội hãy lập tức rời khỏi nơi này, bằng không, cũng đừng trách tôi trở mặt không quen biết."
Tần Tuyết Hàn tức giận chỉ vào Lăng Băng, trong lòng rất thất vọng về cô ta.
Lý Phàm cũng biết chuyện này bất lợi cho Tần Tuyết Hàn, anh theo bản năng kéo Tần Tuyết Hàn lại nói: "Lúc này cô phải bình tĩnh mới được, tuyệt đối đừng mắc lừa, cô ta có người Long Môn chống lưng, chuyện này sau này hãy nói."
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn cảm thấy rất không cam tâm, cô một lòng tạo dựng lên công ty, thế mà bị tu hú chiếm tổ, nên tất nhiên trong lòng cô không hề dễ chịu.
Bây giờ cô hối hận rồi, sớm biết thế này, cô sẽ không giao quyền lại cho Lăng Băng, nói không chừng mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng tới mức này.
Sau khi Tần Tuyết Hàn và Lý Phàm rời khỏi đây, tâm trạng Tần Tuyết Hàn rất buồn bã, rõ ràng cô vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Lý Phàm khuyên cô: "Cô đừng vội, chúng ta vẫn có hi vọng."
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn chỉ miễn cưỡng mỉm cười, rõ ràng, cô cũng không thấy Lý Phàm nói có lý, cô không tin Lý Phàm, cô cho là đối phương đang an ủi mình.