Nhưng nghĩ tới Lý Phàm là bạn của Sở Trung Thiên, nên cuối cùng ông ta quyết định đứng về phía Lý Phàm.
"Xin chào anh, liên quan tới chuyện này, là trách nhiệm của anh, không liên quan gì tới vị này." Quản lý Thiên Hải Chi Lữ chậm rãi nói.
Advertisement
Nghe vậy, cậu ấm lấy làm lạ liếc nhìn quản lý Thiên Hải Chi Lữ, cảm thấy hết sức buồn cười, anh ta rất nổi tiếng ở nơi này thế mà đối phương lại không nể mặt mình như thế.
"Ông hãy lặp lại lần nữa?" Cậu ấm nghĩ mình có nghe lầm hay không, lần này giọng điệu của anh ta trở nên khá uy hiếp.
Quản lý Thiên Hải Chi Lữ vẫn nói: "Anh đây và Sở Trung Thiên quan hệ không đơn giản."
Cứ như vậy, ông ta chẳng những có thể cho đối phương một lời khuyên, cũng hóa giải vấn đề một cách hoàn mỹ.
Nào ngờ, cậu ấm chẳng những không tin mà còn cười nhạo nói: "Ha ha, chuyện này mà ông cũng tin, anh ta là người ở rể vô dụng nổi tiếng Hán Thành chúng ta, anh ta có gì có thể tự hào chứ?"
Sắc mặt quản lý Thiên Hải Chi Lữ dần trở nên khó coi, ông ta đã nói đủ nhiều rồi, nhưng mà đối phương không tin, ông ta cũng không có cách nào.
"Thưa anh, nếu như anh cứ tiếp tục cố tình gây sự, thì tôi cũng hết cách." Quản lý Thiên Hải Chi Lữ thản nhiên nói.
Cậu ấm hừ lạnh nói: "Nói cho ông biết, nếu ông đuổi anh ta ra ngoài thì tôi sẽ cho ông một khoản tiền, bằng không, ông sẽ biết hậu quả."
Quản lý Thiên Hải Chi Lữ chẳng thèm nhìn anh ta mà đi thẳng đến trước mặt Lý Phàm, rất khách khí nói: "Cậu Lý, chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Ông ta chủ yếu xem tâm trạng Lý Phàm, nếu như Lý Phàm yêu cầu, ông ta sẽ lập tức đuổi cậu ấm đó ra.
Thấy vậy, cậu ấm lập tức choáng váng, đối phương thật không thèm nể mặt mình chút nào, anh ta lập tức cảm thấy khó chịu.
Lý Phàm cười nói: "Nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đó đi."
Cậu ấm châm chọc: "Anh cho rằng anh là ai chứ, chỉ cần anh nói là ông ta sẽ tin anh sao, anh quá ngây thơ rồi."
Cậu ấm vừa dứt lời, sắc mặt quản lý Thiên Hải Chi Lữ trở nên nghiêm túc nói: "Thưa anh, mời anh rời khỏi nơi này."
Mọi người đều trợn tròn mắt, bọn họ đều biết thân phận cậu ấm, ở Hán Thành, đối phương cũng coi là có chút thành tựu, nào ngờ người bị đuổi ra chính là cậu ấm, mà không phải Lý Phàm.
Kết cục này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ, nếu không phải tự mình chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, bởi kết quả này khiến người ta khó mà tiếp nhận.
"Cái gì, ông thế mà đứng về phe anh ta sao?" Cậu ấm vô cùng tức giận nói.
Quản lý Thiên Hải Chi Lữ cũng chẳng phí lời, trực tiếp cho người đuổi ra.
Lúc này, cậu ấm mới biết ông ta không hề nói đùa, anh ta cảm thấy rất không cam lòng, nuốt không trôi cục tức này, anh ta lạnh lùng nhìn Lý Phàm, âm thầm ghi nhớ.
Lý Phàm vừa đưa Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng về tới biệt thự, thì Trương Đức Võ chợt ngoắc tay với anh.
Thấy dáng vẻ đó của ông ta, Lý Phàm đã hiểu ngay ông ta định nói gì, ông ta gọi anh tới, 80% là chuyện chìa khoá Long Môn có tiến triển.
Trương Đức Võ nhăn nhó nhìn Lý Phàm, chợt thở dài một hơi, dường như đang do dự nên nói ra hay không.
Lý Phàm nhướng mày, điều này không thích hợp, bình thường Trương Đức Võ sẽ không như vậy, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì hay sao? Nghĩ vậy, Lý Phàm dò hỏi: "Trương Đức Võ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Anh nhìn ra, lần này Trương Đức Võ không mang cho anh tin tốt, điều này khiến Lý Phàm không khỏi nhức đầu.
Lúc này, Trương Đức Võ đành kể hết đầu đuôi câu chuyện ra: "Cậu Lý, xảy ra chuyện lớn rồi, ông lão sửa chìa khoá đó mất tích rồi."
Nghe vậy, Lý Phàm cảm thấy rất kỳ quái, điều này không đúng, gần đây, không phải ông lão sửa chìa khoá ở biệt thự ở sao, sao lại đột nhiên mất tích chứ?