Nhưng đám người đó chẳng hề nghe lọt, ngược lại còn từ tốn áp át Cố Họa Y.
Mấy cô chủ đều tràn đầy chế giễu, như đang xem vở kịch hay.
Advertisement
Lý Phàm thấy thế thì nhất thời mất bình tĩnh, quả quyết đi tới trước mặt đám người đàn ông cao lớn, rồi túm lấy cánh tay người đó.
Người đàn ông cao lớn đó định vươn tay, thì nhận ra có người ngăn cản mình, nên mất bình tĩnh, anh không hề quen Lý Phàm, sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của đối phương, thì cho rằng đối phương chỉ là người bình thường, nên chẳng hề để tâm.
“Ranh con, định làm anh hùng cứu mỹ nhân à, sao không xem thử mình có bản lĩnh đó hay không?” Một người đàn ông cao lớn ở trong đó cười khẩy.
Cố Họa Y nhìn thấy Lý Phàm tới thì thầm mừng rỡ, như nhìn thấy tia hy vọng.
Sắc mặt đám người đàn ông cao lớn đó trở nên lạnh lẽo, thấy Lý Phàm không biết tốt xấu như thế, thì chẳng muốn nói nhảm nữa, mà ra tay ngay.
Tất nhiên Lý Phàm sẽ không cho đối phương toại nguyện, anh túm lấy cổ tay người đàn ông cao lớn, rồi từ từ dùng sức.
Người đàn ông cao lớn cảm nhận được sức lực của Lý Phàm, thì đau đến mức sắc mặt cũng trở nên đau khổ.
“Ranh con, cậu đang làm gì đấy, tốt nhất là cậu nên thả tôi ra, bằng không tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.” Người đàn ông cao lớn đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, bỗng hít ngụm khí lạnh.
Anh không ngờ sức lực của Lý Phàm lại lớn đến thế, mọi thứ đều nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
Tất nhiên Lý Phàm sẽ không cho đối phương được lợi như thế, nên khẽ cười nói: “Anh bảo tôi phải thu tay, thật ngây thơ.”
Người đàn ông cao lớn bỗng có dự cảm không lành, vô thức nhìn mấy đàn em đang đứng bên cạnh, định nhờ bọn họ tới giúp.
Mấy tên đàn em bên cạnh thấy thế cũng trợn tròn mắt, không ngờ Lý Phàm dám đánh lão đại của họ, nên kết luận đối phương chán sống rồi.
Lý Phàm thấy người đàn ông cao lớn sợ hãi như thế, thì buông tay anh ta ra ngay, rồi hờ hững nói: “Tôi cảnh cáo anh, đừng tự chuốc lấy khổ, bằng không anh không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Cậu đang uy hiếp tôi? Cậu có biết tôi là ai không mà dám ra tay với tôi?” Người đàn ông cao lớn xoa cổ tay đỏ ửng của mình, kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói: “Tôi quen với ngài Thiên, từng là thuộc hạ của ông ta, nếu cậu dám ra tay với tôi, ngài Thiên sẽ không tha cho cậu.”
Lý Phàm nghe xong thì trong lòng cực kỳ cạn lời, thế giới này thật sự quá nhỏ, ở đâu cũng có thể gặp phải người của Sở Trung Thiên, đối phương không nhắc tới chuyện này thì thôi, nhưng một khi đã nhắc tới...
Thì vừa hay trúng với ý muốn của Lý Phàm.
“Ồ, hóa ra anh là người của Sở Trung Thiên, thật trùng hợp.” Lý Phàm cười híp mắt nói.
Không biết tại sao, người đàn ông cao lớn nhìn thấy nụ cười của Lý Phàm, thì có dự cảm không lành, nếu đổi thành người bình thường, lẽ ra phải bị dọa sợ mới đúng, nhưng Lý Phàm không những không sợ, ngược lại còn rất ung dung.
Anh ta quá bình tĩnh rồi đấy, người đàn ông cao lớn nhất thời khó hiểu.
Đúng lúc này, mấy tên đàn em nhân lúc Lý Phàm thất thần, bỗng bắt đầu ra tay đánh anh, Lý Phàm thấy bọn họ đánh lén thì vô thức tránh qua một bên, rồi cười nói: “Đánh lén không phải là chuyện tốt.”
Mấy tên đàn em sửng sốt, chuyện gì thế này, bọn họ đều nghi ngờ có phải Lý Phàm đã mọc thêm một đôi mắt, bằng không làm sao anh có thể tránh qua một bên? Nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tin đây là sự thật.
Người đàn ông cao lớn nhìn thấy đàn em của mình vô dụng như thế, thì trong lòng cực kỳ thất vọng.
Lý Phàm quay đầu nhìn, mấy tên đàn em định ra tay với Lý Phàm đều bị ánh mắt của anh dọa sợ, ánh mắt của anh đã làm bọn họ cực kỳ khiếp sợ, nếu bọn họ nói không sợ, thì chắc chắn đó là giả.
Đám đàn em đều trở nên do dự, ai cũng không dám tùy tiện ra tay với Lý Phàm.
“Mấy người muốn ra tay với tôi cũng được, tôi sẽ đứng đây đợi các người.” Lý Phàm cười nói.