Nam thanh niên bỗng tiến lên một bước: “Đi chết đi!”
Lý Phàm sớm đã nhìn thấy hành động của đối phương rồi, đồng thời cũng đã tìm ra sơ hở của anh ta, anh đấm vào người nam thanh niên rồi nói: “Thực lực của anh vẫn chưa đủ trình độ đâu.”
Nam thanh niên bị đấm trúng, thì hoàn toàn không thể đứng vững, anh giận dữ nhìn Lý Phàm, như muốn giết chết đối phương.
“Anh!” Nam thanh niên cực kỳ nổi nóng.
Advertisement
Lý Phàm bẻ tay nam thanh niên, anh ta nhất thời không thể động đậy được nữa, vẻ mặt cực kỳ đau khổ nói: “Anh cứ giết thẳng tôi đi.”
“Anh rất can đảm, không ngờ lại không sợ chết.” Lý Phàm chế giễu.
Nam thanh niên nghe xong thì cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Tất nhiên Lý Phàm sẽ không trừ khử đối phương, vì anh ta vẫn còn tác dụng, rồi hờ hững nói: “Tôi có thể tha cho anh, nhưng anh phải chuyển đôi lời đến thủ lĩnh của anh.”
Nam thanh niên vốn định tự sát, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này của Lý Phàm thì trong lòng bỗng dao động, nói vậy là anh vẫn còn hy vọng sống sót, nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy yên tâm.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Trước tiên anh đừng kích động, tôi vẫn chưa nói xong mà.”
Nam thanh niên nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì thì cứ việc nói ra đi.”
Lý Phàm thấy đến giờ mà đối phương vẫn còn ngang ngược như thế, thì bất đắc dĩ lắc đầu, tên này thật khó chơi.
Giờ Lý Phàm mới trịnh trọng nói: “Anh quay về nói với thủ lĩnh các anh rằng, tự lo lấy thân mình đi, nếu anh ta vẫn tiếp tục phái người đến đây, thì tôi không ngại tới thẳng Anh Đào đâu.”
Lúc này nam thanh niên đã ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, ít ai dám ăn nói với thủ lĩnh như vậy, nhưng Lý Phàm lại nói ra.
“Được.” Nam thanh niên bị vướng bởi áp lực, cộng thêm việc vì tính mạng, nên đồng ý ngay.
Lý Phàm thấy đối phương đã đồng ý, mới yên tâm hơn nhiều, nếu anh ta không đồng ý, thì anh cũng không còn cách nào khác.
“Được, anh có thể rời khỏi đây rồi.” Lý Phàm buông tay ra nói.
Nam thanh niên không dám tin rằng mình lại rời đi dễ dàng như thế, chẳng lẽ đối phương thật sự tha cho mình?
Nam thanh niên cúi đầu rời đi, trong lòng rất buồn bực, không ngờ kế hoạch của mình lại thất bại nhanh như thế.
Giờ anh chỉ lo một điều, đó là anh phải giải thích ra sao với thủ lĩnh đây, anh đã không dám tưởng tượng tiếp theo phải đối mặt với anh ta thế nào, nếu để anh ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Sở Trung Thiên cũng nhìn thấy rất rõ cảnh tượng ban nãy, từ lúc Lý Phàm giả vờ trúng ám khí, làm ông tưởng anh đã bị thương, đến khi trận đấu kết thúc, ông mới cảm thấy yên lòng.
“Cậu Lý, cũng may có cậu ở đây, bằng không thì phiền to rồi, tên kia thật sự không dễ đối phó.” Sở Trung Thiên cảm thán.
Lý Phàm cười đáp: “Có lẽ khoảng thời gian này bọn họ sẽ không tới gây sự với ông nữa, nếu ông có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi có việc nên đi trước.”
Sở Trung Thiên vẫn muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể nói hai tiếng cảm ơn, ông rất cảm động khi Lý Phàm đã tới giúp đỡ lúc ông gặp nguy cấp như vậy.
Nếu Lý Phàm đã muốn rời đi, thì ông cũng không tiện ngăn cản, anh muốn đi đâu là quyền của anh, hơn nữa ông cũng ngại khi bảo đối phương tiếp tục ở lại bảo vệ mình.
Lý Phàm vẫn còn chuyện khác cần phải giải quyết, anh muốn tổ chức lại lễ kết hôn cho Cố Họa Y, nên trước đó bận rộn rất nhiều chuyện.
Nam thanh niên được Lý Phàm thả đi đã ngồi máy bay quay về nước Anh Đào.
Từ khi đến nước Anh Đào, mọi hành động cử chỉ của anh đều nằm trong tầm quan sát của thủ lĩnh.
Sau khi nam thanh niên đến văn phòng thủ lĩnh Anh Đào, thì thủ lĩnh luôn nhìn anh ta bằng vẻ mặt lạnh nhạt, rất mong chờ tin tức tốt mà anh ta mang tới cho mình.
“Sao rồi, lần này cậu có mang tới tin tức tốt cho tôi không?”
Thủ lĩnh Anh Đào cười híp mắt hỏi.
Giờ nam thanh niên nhất thời không biết nên nói gì, đối mặt với tình huống này, anh cũng không còn cách nào giải thích với thủ lĩnh.
Chuyện đã đến nước này, anh đành phải thành thật nói ra hết.
Thủ lĩnh Anh Đào nghe xong thì sắc mặt dần trở nên khó coi, còn tưởng đối phương mang tới tin tức tốt cho mình, ai dè anh ta lại làm mình thất vọng.
“Cậu làm tôi rất thất vọng.” Thủ lĩnh Anh Đào lạnh mặt nói.
Nam thanh niên khẽ đáp: “Thủ lĩnh, tôi đã cố gắng hết sức rồi, tên đó thật sự rất khó đối phó.”
Thủ lĩnh Anh Đào thở dài: “Bỏ đi, chuyện này cũng không thể trách cậu.”
Sau khi biết Lý Phàm khó chơi như thế, anh nhất thời đánh mất tự tin, anh đã phái hết tinh anh mà mình có đi rồi, nhưng chẳng có động tĩnh gì, chỉ có nam thanh niên này là người duy nhất có thể sống sót trở về.
Thủ lĩnh Anh Đào dẫn hiểu rõ Lý Phàm không phải người dễ đối phó.
Lúc này, nam thanh niên bắt đầu nói lại những lời mà trước đó Lý Phàm đã nói với mình, cho thủ lĩnh Anh Đào biết, chẳng hề thêm bớt câu nào.
Nếu đổi thành bình thường, sau khi nghe thấy có người uy hiếp mình, chắc chắn thủ lĩnh Anh Đào sẽ nổi giận, nhưng giờ anh lại nhẫn nhịn, vì anh biết rõ sự lợi hại của Lý Phàm, nên không còn nổi nóng nữa.
Thủ lĩnh Anh Đào đành phải nuốt cơn giận này ngay, ngoài ra anh cũng không cách nào tốt hơn.