Nếu tài vụ xảy ra vấn đề, thì toàn bộ công ty cũng sẽ tiêu tan, nên phải chọn tài vụ trung thành, hơn nữa còn không làm chuyện xấu mới là cách tốt nhất.
Cậu chủ Trương nói tài vụ bên anh ta sẽ không xảy ra vấn đề này, nên Lý Phàm mới có hứng thú với tài vụ bên anh ta.
Lý Phàm xem tấm danh thiếp của cậu chủ Trương, đã biết được tên của anh ta là Trương Lĩnh.
Advertisement
“Được rồi, Trương Lĩnh, tôi sẽ nhận lấy tấm danh thiếp này.” Lý Phàm hờ hững nói.
Cậu chủ Trương nghe xong thì gật đầu, giờ mới không nói gì nữa.
Lý Phàm chào tạm biệt Trương Lĩnh trước, rồi mới tới Trần Hiểu Đồng.
Lúc chào tạm biệt, Lý Phàm vẫn không quên dặn cô không được nói chuyện này ra ngoài.
Lúc Lý Phàm quay về biệt thự của Sở Trung Thiên, thì ông ta đã ngồi ở bên trong được một lúc.
Sở Trung Thiên nói: “Cậu Lý, đây là thư đe dọa tôi mới nhận được.”
“Trong lá thư có nội dung gì khác không?” Lý Phàm hờ hững hỏi.
Sở Trung Thiên nghe vậy thì lắc đầu ngay: “Không có, trong lá thư chỉ có mấy nội dung rất bình thường.”
Lý Phàm nghe xong thì mỉm cười, chẳng hề để tâm mà xé thẳng lá thư đe dọa đó, nếu đã là mấy thông tin vô dụng, thì giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Sở Trung Thiên thấy thế thì không khỏi bật ngón cái với Lý Phàm, anh thật dũng cảm, nếu đổi thành ông, chắc chắn ông sẽ không có can đảm và lá gan đó, nên chuyện này, ông rất khâm phục Lý Phàm.
Lý Phàm chẳng nói gì, lá thư đe dọa này chỉ là chuyện vặt vãnh, chẳng có gì to tát, hơn nữa cũng không đáng tin, vì chẳng có thông tin nào có ích.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Nếu đã là thứ vô ích thì đừng để trong lòng, cứ phớt lờ nó đi là được.”
Sở Trung Thiên gật đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng xuất hiện một nam thanh niên.
Sở Trung Thiên nhìn thấy nam thanh niên đột ngột xuất hiện này, thì biết đối phương tới với mục đích xấu, nên sợ hết hồn, theo bản năng nhắc nhở Lý Phàm.
Giờ Lý Phàm mới quay đầu nhìn vào mắt nam thanh niên đó, từ ánh mắt của đối phương, anh có thể nhìn ra bên trong đều là sát khí.
Người này còn trẻ như vậy đã có sát khí như thế, quả thật không đơn giản.
Nam thanh niên ngoắc ngón tay khiêu khích Lý Phàm: “Anh ra đây.”
Lý Phàm nghe xong thì mỉm cười, anh ta bảo anh ra ngoài, anh ta cũng hơi to gan đấy, tất nhiên anh sẽ không để tâm đến chuyện này, nên nói với nam thanh niên: “Ha ha, anh vẫn chưa đủ tư cách bảo tôi ra ngoài đâu.”
Nam thanh niên cũng không mắc bẫy, mà từ tốn đi tới, đồng thời mặt đất chỗ anh đi cũng xuất hiện vết nứt.
Lý Phàm nhất thời không biết rõ đối phương là cao thủ nội gia hay ngoại gia, nhưng anh đoán, có lẽ anh ta là cao thủ nội ngoại gia.
Sở Trung Thiên vô thức nhìn về phía Lý Phàm, ông biết trong chuyện này, chỉ có anh mới có thể cứu được ông.
Lý Phàm không ngờ Sở Trung Thiên lại nhát gan như thế, nhưng anh cũng hiểu rõ trong lòng ông đang sợ điều gì, nên không nói gì nhiều.
Để khỏi làm hỏng đồ đạc trong nhà Sở Trung Thiên, Lý Phàm vội đi ra ngoài.
Nam thanh niên quan sát Lý Phàm, rồi hờ hững nói: “Anh là Lý Phàm, người đã uy hiếp thủ lĩnh của chúng tôi ở nước Anh Đào.”
“Đây đều là chuyện xưa rồi.” Lý Phàm cười đáp.
Nam thanh niên cười khẩy: “Tôi thật sự không biết anh uy hiếp thủ lĩnh của chúng tôi bằng cách nào, tôi thấy anh giống hệt tên tay trói gà không chặt, chẳng hề có chút sức lực.”