Cậu Trường mấp máy khóe môi, Trương-gì-đó đương nhiên là đang chỉ anh ta, tình huống này là như thế nào đây, người đẹp duy nhất trong cục cảnh sát của Hán Thành lại đứng về phía Lý Phàm.
Anh ta có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ lại lịch của tên này lại thật sự lớn đến vậy? Nếu là vậy thì phiền phức to rồi.
Advertisement
Tên đội trưởng kia cũng biết mình xong đời rồi, lúc này cũng rất biết xem xét tình hình, không đứng về phía cậu Trương, mà nói với Vương Bằng: “Đội trưởng Vương, vẫn là cô nhìn xa trông rộng, nếu đã tìm ra chứng cứ, vậy thì tôi đúng thật là ngu ngốc quá, không ngờ lại không chú ý đến, đây đều là lỗi của tôi, tôi nhất thời sai sót”
Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy khinh bỉ tên đội trưởng đó, nếu tên này mà ở cổ đại thì chắc chắn là gian tế, lật mặt cũng nhanh quá rồi đó.
Cậu Trương ngạc nhiên vô cùng, anh ấy không ngờ tên đội trưởng kia lại phản bội mình, cũng không thèm nói giúp mình lời nào.
Anh ấy hụt hẫng trong lòng, với tình hình này, có nói gì đi nữa cũng vô ích.
Tên đội trưởng kia thì nghĩ thầm mình xong đời rồi, xem ra Vương Bằng nhất định đã hiểu rõ chân tướng trong đó, bây giờ anh ta vô cùng hối hận, nếu sớm biết sẽ thành ra thế này thì anh ta đã không giúp cậu Trường, trực tiếp xin nghỉ phép luôn.
Ai mà ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này chứ.
Lý Phàm liếc nhìn Vương Bằng với ánh mắt cảm kích, nếu không phải đối phương giúp anh làm sáng tỏ chân tướng, thì đã thật sự để cho cậu Trương đó hơi to rồi.
Vương Băng tức giận liếc nhìn tên đội trưởng, thản nhiên nói: "Tôi đã biết chuyện hôm nay rồi, anh không những che giấu mọi chuyện mà còn đổi trắng thay đen, anh không cần tiếp tục công việc này nữa."
Khoé miệng tên đội trưởng co rút, đây đúng là tin sét đánh dành cho anh ta mà, có chết anh ta cũng không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục này, bây giờ có hối hận cỡ nào đi nữa thì cũng vô dụng.
Vương Bằng trực tiếp sai người đưa đối phương đi để đối phương nhận ra sai lầm của mình.
Còn cậu Trương lúc này thì ngơ ngác, kẻ chống lưng duy nhất của anh ấy là tên đội trưởng kia đã rớt đài rồi, nên anh ta cũng bắt đầu hoảng loạn.
Nhưng cậu Trương cũng là kẻ thức thời, anh ấy biết bây giờ chỉ có thể thí tốt giữ xe nên nói với Vương Bằng: "Chị Vương, nếu chị đã nói là em sai thì em nhận là em sai, em đồng ý bồi thường”
Vương Băng thấy đối phương lúc này mới nói vuốt đuôi như vậy thì chán ghét vô cùng.
Lúc này, người của công ty bảo hiểm tới báo giá, tùy theo tình hình mà yêu cầu cậu Trương bồi thường một khoản tiền.
Cậu Trương bồi thường xong mới thất thểu rời đi, cuối cùng anh ấy cũng biết mình đã động vào ổ kiến lửa rồi.
Nhưng anh ấy vẫn nuốt được cục tức này vì anh ấy chắc chắn rằng Lý Phàm quen biết Vương Bằng, ngoại trừ cô ta ra thì chẳng quen biết tại to mặt lớn nào khác, nghĩ đến đây, cậu Trương lại càng không buông tha cho Cố Họa Y.
Anh ấy quyết định về đến nhà sẽ kể hết mọi chuyện cho anh trai mình nghe.
Lý Phàm thấy Vương Băng xử lý mọi chuyện nhanh chóng, gọn gàng thì không khỏi cảm thán, năng lực làm việc này đúng là quá nhanh quá nguy hiểm.
Có điều anh vẫn phải cảm ơn Vương Bằng một tiếng vì chuyện này.
"Tôi lại nợ cô một ân tình rồi, hôm khác sẽ mời cô ăn một bữa." Lý Phàm vừa dứt lời, Cố Họa Y liền nhéo anh một cái.
Lý Phàm ui cha một tiếng vì đau, Cố Họa Y nói nhỏ vào tai anh: "Không được, anh không được ăn cơm cùng người phụ nữ khác."
Lý Phàm thực sự quên mất Cố Họa Y sẽ ghen nên nhịn không được mà than: "Nhưng không làm vậy thì không được lịch sự cho lắm."
"Anh cứ yên tâm đi, em sẽ cảm ơn chị ấy thay anh" Cố Họa Y nói.
Lý Phàm nghe xong mới không nói gì nữa.
Vương Băng thấy quan hệ của Lý Phàm cùng Cố Họa Y ngọt ngào như vậy thì rất hâm mộ, nói thật, cô ấy thực sự rất thích Lý Phàm, dù từ sau khi gặp bạn gái của Lý Phàm, cô ấy đã từ bỏ suy nghĩ đó nhưng chung quy mà nói thì vẫn cảm thấy tiếc hùi hụi.