"Chơi luôn, tuy ở đây em không phải là đối thủ của anh nhưng trên giường, anh không phải là đối thủ của em." Trần Hiểu Đồng cười hì hì nói.
Advertisement
Lý Phàm cũng bó tay với Trần Hiểu Đồng, anh không ngờ cô ấy lại ăn nói linh tinh như vậy, lỡ như bị Cố Họa Y nghe đến chắc tháng nay anh cũng không thể vào cửa phòng rồi, nhưng còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý nên anh cũng không nói nhiều với cô ấy.
Lý Phàm gọi Trương Đức Võ, Trương Đức Võ thấy bộ dạng của Lý Phàm như vậy thì ngây thơ nghĩ rằng anh bị thương, nhịn không được nói: "Anh, anh bị làm sao vậy, có phải đêm qua đã gặp cao thủ không."
"Huh." Lý Phàm trừng mắt nhưng không tiện giải thích, chỉ có thể gật đầu.
"Có cần thoa thuốc không." Trương Đức Võ hỏi.
Lý Phàm xua tay nói: "Không cần, cậu đã hỏi thăm rõ ràng chỗ những mảnh vỡ của chìa khóa Long Môn rơi chưa?”
"Hỏi rõ rồi, một trong những mảnh vỡ của chìa khóa Long Môn ở Hán Thành, nhưng nó nằm trên người một cậu ấm." Trương Đức Võ báo cáo tình hình mà mình thăm dò được suốt mấy ngày qua cho Lý Phàm.
Lý Phàm nghe xong, nhíu mày nói: "Còn có chuyện này nữa à, thứ này cũng không phải đồ quý giá gì, tại sao anh ta lại đeo trên người.”
"Tôi không rõ lắm, nghe nói cậu ấm đó là một tên ngốc." Trương Đức Võ nhỏ giọng nói.
Lý Phàm hơi sửng sốt, nói vậy thì dễ hiểu rồi, người bình thường ai lại đeo cái thứ đó.
"Chúng ta có cần phải hành động ngay không?" Trương Đức Võ cũng đọc được suy nghĩ của Lý Phàm nên tò mò hỏi.
Lý Phàm thản nhiên nói: "Được, lập tức hành động đi."
Anh vẫn luôn quan tâm đến chìa khoá Long Môn, vì vậy anh phải bắt đầu hành động ngay lập tức, nếu không, lỡ bị người ta nhanh chân đến cướp trước thì không hay.
Trương Đức Võ nghe xong liền đi theo Lý Phàm ra khỏi nhà.
Trương Đức Võ cùng Lý Phàm đến một quán bar, Trương Đức Võ giải thích: "Quán bar này là nơi mà cậu ấm ngốc đó thường lui tới, bạn bè xung quanh đều là những kẻ bình thường và chơi với cậu ta vì tiền.
Lý Phàm a một tiếng, anh cũng chẳng lạ gì mấy chuyện này, những kẻ thấy người giàu đương nhiên sẽ la liếm, đây là chuyện hết sức bình thường.
Thực ra Lý Phàm không để tâm nhiều, đối với anh mà nói, những người này có la liếm hay không không thành vấn đề, chuyện anh quan tâm là lấy được đồ của mình.
Lý Phàm thản nhiên nói: "Được, đây là lúc cậu phải bình tĩnh đấy."
Trương Đức Võ hiểu anh muốn nói gì, anh ta biết đối phương không muốn đánh cỏ động rắn, đi theo đối phương lâu như vậy, anh ta cũng dần biết cách nghe lời đoán ý.
Lúc này, một người thanh niên toàn thân hàng hiệu đi vào, ánh mắt rất đờ đẫn, vừa nhìn đã biết đây là một tên ngốc, hơn nữa lúc bước vào ánh mắt của anh ta cực kỳ đáng khinh, không ngừng liếc nhìn các cô gái xinh đẹp xung quanh, nhìn chòng chọc thân hình của họ.
Lý Phàm nhìn thấy vậy thì chỉ lắc đầu, anh chàng này đúng là đáng khinh mà, lúc này rồi mà vẫn còn nhởn nhơ địa gái, Lý Phàm rất khinh thường hành động ấy.
Phía sau anh chàng đó còn có một đám lưu manh, những tên lưu manh này đều đang đon đả xử lý những chuyện vặt vãnh cho anh chàng ví dụ như mời anh chàng ngồi hoặc là đưa ly rượu cho đối phương, xun xoe nịnh bợ hết cỡ.