Mà đúng lúc này, Trần Hiểu Đồng trở về, kể lại một lượt chuyện này cho mấy người Lý Phàm nghe.
Lý Phàm nghe xong, không kiềm lòng được mà giơ ngón tay cái với Trần Hiểu Đồng, may là đối phương nhanh nhạy, chỉ cần nhìn qua đã thấy rõ bản chất, nếu đổi lại là người khác e là đã mắc bẫy rồi.
Advertisement
Có điều Lý Phàm lại cho rằng ẩn tình không đơn giản đến vậy, anh cho rằng chắc chắn còn có vấn đề gì đó nữa, còn về việc vấn đề ở đâu anh cũng không nói rõ được, nhưng anh có thể khẳng định là có.
Trong chuyện này, anh buộc phải bình tĩnh xử lí mới được, nếu không, mọi chuyện đều là phiền phức lớn, nên anh vô cùng hiểu rõ điều này.
Lý Phàm nói với đám người Trần Hiểu Đồng: “Còn gặp phải chuyện như vậy nữa thì mấy người cẩn thận hơn một chút.”
Trúc Hoa Nguyệt không có mặt ở đây, Lý Phàm muốn đợi Trúc Hoa Nguyệt trở về rồi nói chuyện này cho cô ta, bảo cô ta phải cảnh giác một chút.
Đúng lúc này, người đàn ông mặc vest bắt đầu nhìn chằm chằm vào Trúc Hoa Nguyệt, đối với anh ta mà nói, từ sau khi anh ta thấy được dáng vẻ lương thiện, đơn thuần của Trúc Hoa Nguyệt, anh ta đã biết mình sẽ dễ dàng có được đối phương.
Nghĩ vậy người đàn ông trong bộ vest không khỏi xoa xoa tay.
Trúc Hoa Nguyệt lúc này đang uống café, nghe hát.
Người đàn ông mặc vest ngồi xuống vị trí đối diện với Trúc Hoa Nguyệt, mỉm cười nói: “Người đẹp, tôi có thể ngồi đây không, đã không còn chỗ trống nữa rồi.”
Trúc Hoa Nguyệt nhàn nhạt nói: “Anh muốn ngồi ở đây, đương nhiên là được, anh có thể ngồi tùy ý.”
Người đàn ông mặc vest gật đầu, tưởng rằng mình đã có cơ hội rồi.
Trúc Hoa Nguyệt nhìn xung quanh, đột nhiên nhíu mày, cô ta cho rằng người đàn ông mặc đồ vest này đến phía cô ngồi thật sự chỉ vì nơi này quá đông người.
Nhưng khiến cô thấy bất ngờ là, chỗ ngồi nơi này rõ ràng còn rất nhiều, nhưng đối phương lại nhất quyết muốn ngồi ở đây, cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì liền đoán ra được chút gì đó.
Cô ta cũng nhìn ra được, chắc chắn là đối phương có ý với cô ta, nếu không cũng không đưa ra yêu cầu như vậy.
Có điều Trúc Hoa Nguyệt rất phản cảm với chuyện này, cô ta không thích những người như người đàn ông mặc vest này, đối phương ngồi ở đây lại khiến cô ta không thấy thoải mái.
Người đàn ông mặc vest đột nhiên nói: “Bài hát cô đang nghe là của Lưu Đức Hoa nhỉ.” Khả năng nghe của người đàn ông mặc vest rất tốt, có thể nghe ra được âm thanh trong tai nghe của đối phương, anh ta mỉm cười nói.
Trúc Hoa Nguyệt nghe vậy thì gật đầu, không phủ nhận, đối với cô ta mà nói, cô ta không quá thích việc đối phương cứ liên tục nghe ngóng từ phía cô ta như vậy, đối phương càng làm vậy, càng khiến cô ta trở nên phòng bị.
“Đúng vậy.” Vì phép lịch sự, Trúc Hoa Nguyệt đáp một câu vô thưởng vô phạt.
Người đàn ông mặc vest bắt đầu thể hiện khả năng diễn xuất của mình, cười nói: “Tốt quá rồi, tôi cũng thích nhạc của ông ấy, nhất là bài Vong Tình Thủy của ông ấy.”
Trúc Hoa Nguyệt nhíu mày, vì bài cô đang nghe lúc này chính là Vong Tình Thủy, sự tán tỉnh với cường độ cao như này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cô dứt khoát không nói gì nữa, chỉ ngồi uống café.
Người đàn ông mặc vest thấy chiêu này không có tác dụng, bèn nói tiếp: “Người đẹp này, tôi nghe nói gần đây có một khu vui chơi vừa mới khai trương, cô có muốn đi cùng tôi một chuyến không?”
Trúc Hoa Nguyệt nghe vậy, lắc đầu nói: “Ngại quá, tôi phải về công ty một chuyến.”