Đế Vân nghe Lý Phàm nói thế thì yên tâm hơn nhiều, cô chỉ sợ anh sẽ nảy sinh mâu thuẫn với ông nội cô thôi, giờ xem ra cô đã lo lắng quá nhiều rồi.
Lý Phàm phớt lờ Đế Vân, rồi tới thẳng nhà họ Đế.
Advertisement
Giờ ông cụ nhà họ Để đang cực kỳ sốt ruột, ông lạnh lùng nhìn cháu cả của mình, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, làm ông không khỏi lo lắng cháu gái mình sẽ xảy ra chuyện, nên muốn cậu cả nhà họ Đế giải thích.
Cậu cả nhà họ Để cảm nhận được ánh mắt của ông cụ, thì lạnh sống lưng, nói thật, anh cũng rất đau đầu, không biết giờ phải làm thế nào.
Anh vò đầu, nửa ngày vẫn không biết nên giải thích thế nào. Ông cụ nhà họ Đế chỉ lo cháu gái mình đã xảy ra chuyện, nếu con bé có mệnh hệ gì, thì toàn bộ đều là lỗi của cậu cả nhà họ Đế.
Cậu cả nhà họ Để ho khan: "Ông nội, chắc chắn sẽ không sao đâu, giờ con sẽ gọi cho con bé” Ông cụ nhà họ Đế hừ lạnh: “Mấy chuyện này đều là mưu ma chước quỷ của cháu đấy”
Từ giờ, sự kỳ vọng của ông dành cho cháu cả này đã tuột dốc không phanh. Cậu hai và cậu ba nhà họ Đế thấy thế thì cười trên nỗi đau của người khác. Đúng lúc này, bảo vệ nhà họ Đế chạy vào báo cáo: “Ông cụ, cái tên Lý Phàm đó tới rồi.” Ông cụ nhà họ Để nghe xong thì giật mình, anh vẫn rất sợ Lý Phàm, không ngờ anh lại tới đây nhanh như vậy. Ông cực kỳ bất ngờ về chuyện này, ông hít ngụm khí lạnh, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt. “Cậu mau mời thằng nhãi đó vào đây” Ông cụ nhà họ Đế quát. Mọi người nghe vậy thì nhất thời không biết nên nói gì, ai cũng liếc nhìn nhau, rồi lộ vẻ mặt sợ hãi, ít nhiều gì Lý Phàm cũng để lại bóng ma trong lòng họ.
Bọn họ khẳng định Lý Phàm tới gây sự với họ, nếu vậy thì nhà họ Đế tiêu đời rồi.
Ông cụ nhà họ Để thấy con cháu nhà mình hoảng loạn, thì chỉ tiếc rèn sắt thành thép quát: “Tất cả đều giữ bình tĩnh cho tôi, nhìn bộ dạng mấy người đi, thật sự mất hết mặt mũi nhà họ Để chúng ta.”
Giờ mọi người mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng cực kỳ lo sợ. Cậu cả nhà họ Đế cúp máy, rồi nói với ông cụ: “Ông nội, em tư không sao, thằng ranh đó không hề làm gì em ấy cả.”
11
“Ý cháu là cậu ta phải làm gì con bé mới tốt à?” Ông cụ nhà họ Để tức giận lườm anh. Cậu cả nhà họ Đế bị câu hỏi này chặn họng, suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết nên trả lời thế nào. “Ông nội, cháu hiểu rõ hàm ý của ông, chẳng phải giờ chúng ta nên bình tĩnh lại mới tốt sao ạ?” Lúc này, cậu cả nhà họ Đế vẫn không quên nói đạo lý này.
Ông cụ nhà họ Đế chẳng thèm liếc nhìn anh ta, ông biết ý đồ xấu của anh ta đã vô ích rồi. Lý Phàm vừa bước vào, ông cụ nhà họ Đế đã tức giận nhìn anh, rồi ngồi xuống ghế, nhìn anh đầy ngạo nghễ, trong mắt ông, Lý Phàm quá hống hách, hoàn toàn xem thường ông.
Lý Phàm cười nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Ông cụ nhà họ Đế hừ lạnh: “Đúng vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi, không ngờ cậu vẫn không thay đổi, nói đi, lần này cậu tới đây với mục đích gì?”
“Ông cụ, nhà họ Để các ông quá nhỏ nhen rồi đấy, cần gì phải bám mãi theo tôi thế?” Lý Phàm cười nói.
Đám người nhà họ Đế đều im lặng, nếu Lý Phàm rơi vào bước đường cùng, có lẽ bọn họ sẽ châm chọc, nhưng anh đã vượt qua rồi, hơn nữa còn một mình xông vào nhà họ Đế.
Bọn họ hoàn toàn rơi vào thế yếu, nên nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
Ông cụ nhà họ Đế cũng thỏa hiệp, giờ trên người ông chẳng còn át chủ bài nào cả, đành phải chịu thua: “Cậu muốn làm thế nào?”
“Để bồi thường tổn thất, các ông phải chuyển nhượng một nửa cổ phần cho tập đoàn Họa Vân Y của Cố Họa Y”
Đám người ông cụ nhà họ Để nghe xong thì nhíu chặt mày, bảo bọn họ chuyển nhượng một nửa cổ phần, gần như đang rút máu bọn họ, sao bọn họ có thể đồng ý chứ?
“Cậu đừng có mơ, tôi nói cho cậu biết, chúng tôi sẽ không đồng ý đâu? Dù ông cụ nhà họ Để không lên tiếng, thì mấy người khác cũng kiên quyết không đồng ý, tin tức này không hề có lợi với họ.
Hơn nữa trong lòng bọn họ cũng coi thường Lý Phàm, dù họ không thể làm gì được anh, nhưng địa vị của họ cao quý hơn anh nhiều.