Bạch quân sư nghe thấy thế liền vui vẻ, kích động cầm tay đối phương.
Ông lão nói tiếp: “Tôi cần nhiều tiền lắm, 300 triệu chưa đủ.”
Bạch quân sư sa sầm mặt, 300 triệu mà còn chưa đủ, lão già này tham lam quá, nhưng vì mình không thể nói được nên anh ta nhịn chẳng qua là bỏ ra một ít tiền thôi mà, anh ta vẫn cảm thấy như vậy là đáng.
Anh ta cắn răng, lấy ra tờ giấy viết lên đó 3 tỷ.
Advertisement
Ông lão nhìn giá xong lâp tức tươi cười, hài lòng còn sắc mặt của Bạch quân sư thì lạnh tanh, anh ta không ngờ đối phương lại thâm hiểm như vậy, nhưng lúc này chỉ có thể nhìn mà thôi.
Anh ta biết đối phương tham lam nhưng đây là lúc anh ta cần người ta.
Anh ta thầm nghĩ khi nào đối phương chữa bệnh cho mình xong thì sẽ sai người xử lão, lúc nhìn ông lão yếu ớt, anh ta đã cười như thể đang nhìn một ông già ngu ngốc.
Ông lão lúc này mới lấy ra một bình thuốc nói: “Uống đi, cậu sẽ hồi phục.”
Bạch quân sư liền lấy uống và quả nhiên là anh ta có thể mở miệng nói chuyện: “Ồ, không ngờ khôi phục nhanh như vậy.”
Ông lão lúc này mới vuốt chòm râu, ngạo nghễ nói: “Không sai, nhanh lắm.”
Bạch quân sư sững sờ vì bất ngờ trước kết quả này, anh ta không nghề bệnh tình của mình lại khỏi nhanh như vậy nên lập tức vui sướng tự nhủ đây đúng là một điều tuyệt vời.
“Rất tốt, tôi rất vừa lòng.” Bạch quân sư mãn nguyện gật đầu nói.
Ông lão mỉm cười nói: “Bây giờ cậu có thể đưa tiền cho tôi rồi.”
Bạch quân sư nghe vậy lập tức cười ha hả như đang xem một trò hề, anh ta chế nhạo ông lão: “Tôi còn tưởng ông lợi hại thế nào, không ngờ chỉ có vậy, bây giờ trong mắt tôi ông chẳng qua chỉ là một tên vô dụng mà thôi.”
Sắc mặt ông lão liền khó coi, ông ta sao lại không biết anh ta muốn trở mặt chứ, vì vậy ông lão sa sầm mặt nói: “Được, đây là cậu tự gây nghiệt, đã vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Bạch quân sư tưởng đối phương chỉ mạnh miệng nên vung tay lên liền có một đám người xông vào, vừa vào những người đó liền tấn công ông lão.
Ông lão bình tĩnh lấy ra một thứ gì đó rồi rắc vào đám người khiến bọn họ như phát điên kêu gào ầm ĩ.
Bạch quân sư trợn tròn mắt, không dám tin vào sự thật đang diễn ra.
Anh ta cũng không ngốc, biết mình đã chọc phải một người không nên chọc, vì thế anh ta hít sâu một hơi, không biết phải làm gì.
Ông lão bắt đầu nhìn Bạch quân sư, Bạch quân sư vội vàng nói: “Tôi sai rồi, ông ngàn vạn lần đừng làm gì hết, tôi đi lấy tiền cho ông.”
Ông lão dừng tay, sau khi nhận thấy số tiền nhiều hơn thoả thuận, ông ta liếc nhìn Bạch quân sư, ông ta không phải là người tham lam nên vừa nhìn thấy số tiền dư ra thì không bình tĩnh được nữa.
Bạch quân sư mỉm cười nói: “Đây là số tiền mà tôi hiếu kính ông vì tôi cần sự giúp đỡ của ông.”
“Hừ, tôi biết cậu không tốt bụng như vậy, nói đi giúp gì, chuyện mà tôi có thể giúp được thì tôi sẽ giúp.”
Ông lão thản nhiên nói.
Bạch quân sư vui vẻ nói ra ý định của mình, nghe xong, ông lão nói tiếp: “Cậu có biết Trúc Hoa Nguyệt không?”
“Biết chứ, cô ta ở chung với thằng đó.” Bạch quân sư vội vàng đáp.
Ông lão nghe xong liền hừ một tiếng: “Thằng nhóc đó không xứng với Trúc Hoa Nguyệt, chỉ có cháu của tôi mới xứng.”
Bạch quân sư không ngờ ông lão cũng biết Trúc Hoa Nguyệt, nhưng anh ta cũng đồng thời nhận ra đối phương chắc chắn sẽ đồng ý, nếu được vậy thì không còn gì hơn.
Ông lão mỉm cười: “Đó là chuyện đương nhiên, cho dù cậu không đưa tiền thì tôi cũng sẽ giúp,”
Bạch quân sư cười he he, đó là kết quả mà anh ta muốn, nếu đối phương đồng ý thì quá tốt.
Bạch quân sư lúc này nhịn không được hỏi: “Xin hỏi một chút, ông tên là gì.”
Anh ta quen biết rất nhiều người tài giỏi ở Hán Thành nhưng đây là lần đầu gặp một ông lão lợi hại như vậy nên không kìm được mà hỏi thăm thân phận của ông ta.
Ông lão nghe xong liền nói: “Muốn biết à, có thể cậu không biết tên thật của tôi nhưng danh xưng Cổ Vương thì chắc là đã nghe đến.”
Ông ta không khỏi ngẩng đầu kiêu ngạo, nghĩ rằng thân phận của mình đã được nhiều người biết đến.
Bạch quân sư hít sâu một hơi, nếu không chính tai nghe được anh ta sẽ không dám tin đối phương là Cổ Vương, anh ta biết Cố Vương là người mà dù có bỏ tiền ra mời về làm việc cũng chưa chắc mời được.
Nhưng không ngờ, Cổ Vương lại chủ động đồng ý.
Cổ Vương lập tức bắt đầu hành động, sau khi biết được nơi ở của Lý Phàm liền dẫn theo người đi gây rối.
Bạch quân sư mừng thầm trong lòng, cho rằng Lý Phàm chết chắc rồi, có Cổ Vương ra tay, nhất định sẽ thành công.
Trúc Hoa Nguyệt đang định ra ngoài thì ánh mắt bất ngờ rụt lại, cẩn thận nhìn về phía biệt thự.
Lý Phàm thấy đối phương quay lại thì bất ngờ, nghĩ mãi không ra đã có chuyện gì nên hỏi: “Sao em lại quay về.”
“Tên đó đến rồi.” Trúc Hoa Nguyệt nghiến răng nói.