Mà lúc này, Sở Trung Thiên cười hì hì đi tới nghênh đón, nhìn thấy cảnh này, mọi người đều bắt đầu hoài nghi đôi mắt mình, Sở Trung Thiên, nhân vật lớn trong truyền thuyết lại có thể khách sáo với một người bình thường như Lý Phàm như thế, thế này thì quá mức rồi.
“Anh Lý, thật là trùng hợp, sao anh lại tới đây.” Sở Trung Thiên bật cười lớn nói.
Lý Phàm thở dài nói: “Tôi tới đây đón người, nhưng xe lại không đủ.”
Advertisement
Nghe vậy, Sở Trung Thiên đã hiểu ngay ý của đối phương, ông ta nói với anh Bưu: “Đưa chìa khóa chiếc Lincoln của tôi cho anh Lý.”
Anh Bưu lập tức móc chìa khoá ra, đưa cho Lý Phàm.
Mọi người đều sợ ngây người, bọn họ đều hâm mộ Lý Phàm mặt mũi quá lớn, lại có thể ngay ở đây mượn xe Sở Trung Thiên.
“Xong việc anh đến lấy xe nhé.” Lý Phàm cười nói.
Nhưng Sở Trung Thiên lại vung tay lên nói: “Anh Lý, anh thế này là khách sáo với tôi rồi, xe này đâu có là gì với anh, anh trả lại tôi như vậy có phải xem thường tôi hay không?”
Lý Phàm hơi sững sờ, nhìn thấy dáng vẻ hào phóng đó của đối phương, ít nhiều anh cũng cảm thấy ngượng ngùng, anh đưa cho đối phương một điếu thuốc, hai người cùng hút thuốc nói chuyện.
Mấy người Vương Ngọc hít sâu một hơi, những lời vừa rồi bọn họ nghe rất rõ, chiếc xe con Lincoln hơn ba tỷ, cứ như vậy nói đưa liền đưa, quá nể mặt rồi.
Nhất là nam thanh niên, lúc lâu sau, anh ta vẫn không hiểu được sao quan hệ giữa Lý Phàm và Sở Trung Thiên lại khắng khít như thế.
Lý Phàm nói với anh Bưu: “Đây chìa khoá xe đua của tôi, anh cho người lái xe về nhà đi.”
“Được.” Anh Bưu lập tức sắp xếp người làm theo.
Sau khi thấy cảnh tượng đó, mọi người đều ngây ra. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không dám tin tưởng là thật.
Kết quả này làm cho bọn họ kinh ngạc quá mức, bọn họ lau trán, nhìn hồi lâu mà không rõ tình huống như thế nào.
Nhưng mà trong lòng họ đều hiểu rõ, Lý Phàm nhất định có quan hệ tốt với Sở Trung Thiên.
Vương Cẩn Mai thấy vậy, lập tức khen ngợi Lý Phàm: “Vẫn là con rể tôi ưu tú, ngay cả Sở Trung Thiên cũng là bạn của nó.”
Đám người Vương Ngọc nghe đến đó, sắc mặt đều vô cùng xấu hổ. Bọn họ chỉ muốn tìm một cái hố mà chui vào.
Nói thật, trong lòng Vương Ngọc ghen ghét cực kỳ. Nhưng vào giờ phút này, bà ta chỉ có thể giả vờ không quan tâm.
“Để tôi tới lái coi.” Lúc đến bên cạnh xe Lincold, chàng thanh niên lập tức không thể chờ đợi được nữa. Anh ta xoa hai tay, không nhịn được hỏi dò một lần.
Vương Ngọc không nhịn được ho khan một tiếng, cho rằng đối phương khiến mình quá mất mặt.
Chàng thanh niên cũng ý thức được hành động của mình làm mất thể diện, anh ta đành phải hắng giọng một tiếng: “Chỉ là một chiếc xe thôi mà, có gì hiếm lạ chứ, tôi cũng có.”
Lúc này, anh ta lại bắt đầu khoác lác như ban đầu, nhưng mà trong lòng anh ta cực kỳ ấm ức.
Lý Phàm nghe đến đó, cũng không nói gì. Anh biết ý nghĩ trong lòng đối phương, đối với việc đối phương cứ giả bộ ta đây, anh cũng hết cách.
Vương Ngọc cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, lái xe có gì hay, chẳng phải là làm lái xe hay sao.”
Vương Cẩn Mai sầm mặt, nếu như bảo Lý Phàm lái xe, vậy khác nào cho người ta coi thường?
Lý Phàm từng nghe những lời khó nghe hơn thế này, cho nên anh cũng không bất ngờ gì. Anh ngáp một cái, giả bộ không thèm để ý tới.
Đối với anh, kết quả này anh đã sớm đoán được, cũng không có phủ nhận bất cứ điều gì.
Nhưng mà, anh nể mặt họ là người nhà bên ngoại của Vương Cẩn Mai nên lúc này mới không tranh cãi. Nếu là người một nhà, thì không cần quan tâm đến những thứ này.
Lý Phàm lái xe, trực tiếp về tới biệt thự.
Mấy người Vương Ngọc vừa nhìn thấy biệt thự thì đều thèm đến chảy nước miếng. Nhưng trên mặt vẫn giả vờ giả vịt như không thèm để ý.
Trong lòng bà ta cực kỳ hâm mộ, nhưng mà giờ phút này chỉ có thể kìm nén không nói ra.
Vương Cẩn Mai cũng đoán được trong lòng em gái mình bây giờ cực kỳ ghen tị. Đến lúc này rồi, bà vẫn tự hào như cũ, nói: “Đây chính là do con rể tôi mua đấy. Biệt thự này vốn cực kỳ đắt, nhưng con rể tôi có quen biết nên mua được với giá cực rẻ.”
Bây giờ, Vương Cẩn Mai cực kỳ hài lòng với Lý Phàm, mở miệng một tiếng con rể, hai tiếng con rể, ngay cả Lý Phàm cũng có hơi ngượng.