Cho dù bọn họ ra tay như thế nào vẫn không thể làm gì được đối phương, bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên.
Lý Phàm cười đầy khinh thường: “Mấy người chỉ có chút thực lực này thôi, tôi còn tưởng mấy người mạnh lắm chứ.”
Đám Đại Long Vương hít sâu, không ngờ đại trận Long Môn mà bọn họ vô cùng tự hào ở trước mặt Lý Phàm lại không chịu nổi một chiêu thế này.
Advertisement
Mục tiêu chính của Lý Phàm là Đại Long Vương, anh nhìn chằm chằm vào Đại Long Vương.
Sau khi Đại Long Vương phát hiện đối phương đang nhìn mình, ông ta rùng mình, có dự cảm không may.
Ông ta có thể nhìn thấy đối phương đang nhìn chằm chằm mình.
Ông ta vô thức lùi về sau một bước, lỡ như đối phương thật thật sự lao về phía mình thì phiền to.
Đại Long Vương lau mồ hôi lạnh, quát lớn Lý Phàm nói: “Cậu muốn làm gì? Cậu không thể ra tay với tôi, nếu không cậu sẽ gánh hậu quả không nổi đâu.”
Lý Phàm nghe vậy lập tức mỉm cười. Đã đến lúc này rồi mà đối phương còn đe dọa anh, đúng là lạ đời.
Đương nhiên Lý Phàm không cho bọn người kia nghỉ xả hơi. Anh biết chỗ hở của đại trận Long Môn, nên trò này hoàn toàn vô dụng với anh.
Mà anh có thể đối phó dễ dàng.
Khi Đại Long Vương biết Lý Phàm có thể dễ dàng phá đại trận Long Môn thì hốt hoảng không thôi. Trong lòng ông ta bắt đầu hối hận, đối phương càng lớn mạnh, ông ta càng bất lợi.
Đại Long Vương lau mồ hôi lạnh, ú ớ nửa buổi cũng không biết nói gì.
Chẳng mấy chốc đám người của Đại Long Vương thương tích đầy mình, bị thương cực kỳ nặng.
Lý Phàm chặc lưỡi nói: “Không phải các người rất lợi hại sao? Thế mà trình độ cũng đến thế mà thôi.”
Đám người Đại Long Vương bị chê không còn mặt mũi. Gã này có ý gì? Đúng là chẳng chừa sĩ chút sĩ diện nào cho bọn họ cả!
Thoáng chốc, đại trận Long Môn đã bị Lý Phàm phá dễ như trở bàn tay. Đám người Đại Long Vương thở hổn hển nhìn Lý Phàm như nhìn thấy quỷ.
Bọn họ không ngờ bản thân lại thua trong tay Lý Phàm, ai cũng không cam lòng.
Lý Phàm thấy dáng vẻ của bọn họ, cũng lười châm chọc, ai bảo bọn họ tự tìm.
“Nếu các người đã chán sống, tôi sẽ để các người được toại nguyện.” Lý Phàm hừ một tiếng.
Đám người Đại Long Vương hốt hoảng, không biết nên làm gì cho phải.
Lý Phàm trở tay đánh một đòn lên người Đại Long Vương đồng thời nói: “Tại sao ông muốn gây chuyện với tôi?”
Thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Lý Phàm, Đại Long Vương nuốt nước bọt, không rõ suy nghĩ của anh.
Đại Long Vương nói tiếp: “Được rồi, đã đến lúc này rồi, ai cũng nên bình tĩnh lại, tôi biết sai rồi.”
“Ông nghĩ chỉ cần một câu xin lỗi là xong à?” Lý Phàm hỏi ngược lại.
Anh thấy đối phương suy nghĩ quá ngây thơ. Chỉ bằng một câu xin lỗi mà muốn yên chuyện à? Trên đời này làm gì có chuyện dễ như vậy.
Đại Long Vương nhất thời không biết làm sao, ông ta vò đầu bứt tóc hồi lâu cũng không đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Lý Phàm cũng chẳng muốn nói nhiều với đối phương, anh nói với Đại Long Vương: “Tôi vẫn chờ ông tự mình nói cho tôi biết.”
Đại Long Vương nghe xong thì sững sờ, ngẩng đầu ngơ ngẩn hồi lâu cũng không đoán được bên kia đang nghĩ gì, lúc này là lúc nào rồi mà đối phương lại còn có suy nghĩ kỳ cục như vậy.