Dĩ nhiên chuyện này đã truyền đến nhóm nhân viên bảo vệ của sân bay, sau khi nhân viên bảo vệ sân bay nhìn thấy nhóm cướp bị một mình Lý Phàm khống chế đều sợ đến ngây người, khi nghe được những chuyện đã xảy ra thì đồng loạt giơ ngón tay cái với Lý Phàm.
Lập tức tất cả hành khách ở đây đều ca ngợi Lý Phàm.
Advertisement
Lý Phàm thẳng thừng lựa chọn không nhìn thấy, vừa rồi những người này còn hung hăng chỉ trích anh, nói anh vạch trần quá sớm rước lấy phiền phức.
Bây giờ họ lại nói mình là anh hùng, đột nhiên Lý Phàm nhận ra, tâm tư con người đúng là dễ thay đổi.
Lý Phàm cũng không để ý quá nhiều, anh cảm thấy tất cả mọi thứ không hề giống như trong tưởng tượng của mình lắm.
Người phụ nữ kia đi đến trước mặt Lý Phàm, nói với anh: “Chàng trai, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nên khai ra anh, tôi cũng không nên chỉ trích anh.”
“Không có việc gì, do cô khẩn trương quá nên mới nói ra thôi.” Lý Phàm thản nhiên nói, còn không quên cho đối phương chút mặt mũi.
Người phụ nữ rất cảm động, cô ta không ngờ Lý Phàm thế mà lại suy nghĩ về mình như thế, đột nhiên cô ta nhận ra Lý Phàm là một người tốt.
Nếu biết người phụ nữ này vừa phát thẻ người tốt cho mình ở trong lòng, thì có lẽ Lý Phàm đã há hốc mồm, cái thẻ người tốt này đối với anh mà nói cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Đương nhiên sau một loạt chuyện xảy ra, máy bay đã tiếp đất an toàn, những tên cướp kia đều không dám nhìn vào mắt của Lý Phàm, lúc bị đưa vào trong xe cảnh sát mới tỉnh lại.
Đây là lần đầu tiên Lý Phàm đến Võ Thành, anh thấy rất lạ lẫm với tất cả mọi thứ ở đây.
Anh nhìn bốn phía xung quanh một lượt, ông Võ không sai người đến đón mình sao? Sao lại không thấy bất kỳ ai?
Đúng lúc này anh nhìn thấy một tấm bảng, ở trên ghi hoan nghênh tổng giám đốc xinh đẹp của tập đoàn Họa Vân Y, ở dưới còn có chữ ký của ông Võ.
Lý Phàm ngạc nhiên, cái cách thức chào đón này cũng quá cũ rồi.
Nhưng mà người tới không phải ông Võ mà là một người trợ lý của ông Võ.
Mấy người Lý Phàm đi đến, lúc trợ lý của ông Võ nhìn thấy đám người Cố Họa Y thì bị nhan sắc đẹp như tiên của họ hấp dẫn, các cô gái này quá xinh đẹp rồi.
Theo bản năng anh ta bắt đầu tiến lên nịnh nọt, xách hành lý giúp Cố Họa Y, nói: “Để tôi giúp mọi người xách hành lý, đi theo tôi.”
Cố Họa Y nghe thế thì khẽ gật đầu.
Người trợ lý đột nhiên bắt đầu nhằm vào Lý Phàm, anh ta muốn gạt Lý Phàm ra xa.
Lần này Lý Phàm không thể hiểu được, anh nhìn thoáng qua người trợ lý kì quặc, cảm thấy tên này có vấn đề, đang yên đang lành không có việc gì tự nhiên đẩy mình ra làm gì?
Lý Phàm cũng lười suy nghĩ nhiều, người trợ lý kia không ngừng cười đùa bày ra vẻ nịnh nọt Cố Họa Y, anh ta cũng kiêm luôn chức hướng dẫn viên du lịch đi giới thiệu các địa điểm du lịch linh tinh ở Võ Thành.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ thường xuyên thể hiện của đối phương, anh đã hiểu được, xem ra tên trợ lý này có tâm tư với Cố Họa Y, nếu không thì đã không hao tốn nhiều tâm tư như thế.
Sau khi đến khách sạn, người trợ lý nhìn thoáng qua Lý Phàm, nói: “Anh đi theo tôi sang một phòng khác.”
Lý Phàm cười nói: “Tôi sang phòng khác làm gì.”
“Anh là một trợ lý, anh không đi sang phòng khác chẳng lẽ anh lại muốn ở cùng một chỗ với tổng giám đốc Cố hay sao?” Người trợ lý kia cho rằng Lý Phàm là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, khịt mũi khinh thường nói.
Sau khi nghe xong Lý Phàm cười cười: “Tôi ở lại chỗ này, hơn nữa tổng giám đốc Cố cũng không nói là không đồng ý.”
Người trợ lý sửng sốt mấy giây, anh ta nhìn về phía Cố Họa Y muốn nhìn ra ý kiến của Cố Họa Y, Cố Họa Y thản nhiên nói: “Anh ấy muốn ở đây thì cứ để anh ấy ở đây, anh không cần nói gì đâu.”