“Cứ ra tay trước đi.” Đám Hắc Vũ Vệ không biết Lý Phàm có thật sự đoán được hay không, liếc nhau một cái rồi lên tiếng.
Không nói thêm gì nữa, cả đám người bắt đầu tấn công Lý Phàm. Thực lực Lý Phàm không hề kém, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật.
Khi Lý Phàm thấy những người đó ra tay, cũng không có gì ngạc nhiên, anh chỉ đợi tới lúc này.
Advertisement
Lý Phàm không nói lời nào, đấm một phát vào mặt một tên Hắc Vũ Vệ.
Cố Họa Y và những người khác đều sợ hãi, họ ẩn nấp sau lưng Lý Phàm, đám người tin tưởng Lý Phàm, có anh sẽ không có vấn đề gì.
Đám Hắc Vũ Vệ thấy võ nghệ của Lý Phàm quá cao, vẻ mặt chúng trở nên nghiêm trọng, bắt đầu luân phiên tấn công.
Lý Phàm đã nhìn ra thứ tự tấn công của đám người đó. Mỗi lần tấn công đều rất có tổ chức.
Đương nhiên, Lý Phàm chỉ trầm trồ với chiến thuật, còn về võ công của đám Hắc vũ, anh cảm thấy không đáng để nhắc tới.
Lý Phàm có thể nhận ra võ công của đám người này không ra gì.
Sau khi Hắc Vũ Vệ và Lý Phàm đánh nhau, chúng đã biết được Lý Phàm mạnh như thế nào, cả đám người gần như phát điên. Sắc mặt ai nấy đều lạnh như băng, không còn chút kiên nhẫn nào với Lý Phàm.
Chúng đều là những tên to xác nhưng ngu ngốc, chỉ cảm thấy rằng quá khó để đối phó.
Sau khi Lý Phàm nhìn thấy biểu hiện rối loạn của đám Hắc Vũ Vệ nhưng không có chút bị động nào. Nếu chúng đã muốn tiếp tục ra tay, vậy phải xem có khả năng đó không đã.
Sau khi thấy được thực lực của Lý Phàm, sắc mặt đám Hắc Vũ Vệ vô cùng nghiêm trọng.
Chưa đầy một chốc, Lý Phàm giải quyết hai ba người Hắc Vũ liên tiếp. Cho dù Hắc Vũ có là tinh anh trong đám tinh anh thì bây giờ cũng không ai trong số họ là đối thủ của Lý Phàm.
Sau khi đã hạ được đám Hắc Vũ Vệ, Lý Phàm hỏi: “Ai phái các người tới đây?”
Hắc Vũ Vệ ngạo nghễ ngẩng cao đầu, không trả lời Lý Phàm câu hỏi.
Cho dù những người này không trả lời câu hỏi đó, Lý Phàm cũng đã đoán được là ai, nếu không phải là Thất Long Vương, còn có thể có ai?
Lý Phàm không bất ngờ về chuyện này, anh ngáp một cái, cười nói: “Là do Thất Long Vương phái tới nhỉ.”
Hắc Vũ Vệ vẫn không lên tiếng, vào lúc này, đám Hắc Vũ Vệ tự kết liễu ngay tại chỗ.
Lý Phàm không ngăn cản, anh cảm thấy mọi chuyện rất bình thường. Nếu đám Hắc Vũ Vệ này không tự kết liễu, anh cũng sẽ không thả người dễ dàng.
Lý Phàm đã gọi cho Đội trưởng Chương, nói rằng có một vụ giết người.
Khi đội trưởng Chương nghe về sự việc, xoa trán bất lực, giao cho Hà Băng xử lý.
Sau khi Hà Băng tới, nhìn thấy cảnh này, cô ta không khỏi nhíu mày ngẩng đầu nhìn Lý Phàm, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Lý Phàm lắc đầu nói: “Những người này là sát thủ.”
“Tôi hiểu.” Hà Băng mỉm cười, sau đó đi dọn dẹp đám thi thể.
Hà Băng và Lý Phàm nói chuyện một lúc rồi đưa người rời đi.
Tin tức này đã đến tai của Thất Long Vương.
Khi ông ta biết tin đã vô cùng tức giận, không ngờ rằng đám sát thủ mà ông ta cử đến lại thất bại, kết quả như vậy khiến ông ta vô cùng tức giận.
“Hắc Vũ, tại sao thuộc hạ của cậu lại tầm thường như vậy?” Thất Long Vương quát tháo, đổ trách nhiệm lên người Hắc Vũ.
Ông ta rất tin tưởng Hắc Vũ, bây giờ Hắc Vũ Vệ thất bại là do Hắc Vũ huấn luyện thành, ông ta trách phạt cũng là chuyện bình thường.
Hắc Vũ im lặng và không biết phải nói gì trong một lúc, cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ nhưng kỳ lạ ở đâu thì khó có thể nói ra.
Anh cảm thấy chắc chắn có điều gì đó không ổn xảy ra. Hắc Vũ nghĩ rằng Lý Phàm rất dễ đối phó, không cần gã ta ra tay cũng sẽ thành công, ai mà biết đám Hắc Vũ Vệ lại thất bại.
“Chủ nhân, ngài đừng lo lắng, lần này tôi nhất định sẽ thành công. Dù thằng nhãi kia có mạnh thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi.” Hắc Vũ đắc ý nói.