Chuyện quái quỷ gì vậy, điều này không đúng. Theo hiểu biết của Đông Hào, Lý Phàm chỉ là một đứa đi ở rể bình thường, sao có thể là bạn của ngài Thiên?
Đột nhiên, Đông Hào nảy ra một ý nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Lý Phàm là hổ đội lốt heo, chỉ giả bộ để đánh lừa người khác? Nghĩ xong, anh ta cũng không phủ nhận.
Anh ta cho rằng bên trong ít nhiều có nguyên do như thế này, mặc dù anh ta không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng điều anh ta có thể biết là Lý Phàm chắc chắn không phải là một người bình thường.
Advertisement
Đông Hào bắt đầu hoảng sợ, ngay cả quản lý sảnh cũng rất khúm núm và lịch sự với Lý Phàm.
Lý Phàm lạnh lùng nhìn một cái, cảm thấy mọi thứ khác xa với những gì anh tưởng tượng.
Anh tức giận liếc nhìn người phục vụ, không còn để anh ta vào mắt nữa.
Người phục vụ cũng là một người thức thời, anh ta đứng sang một bên, và ngay lập tức bắt đổ hết lỗi cho Đông Hào: “Anh Lý, chuyện này không thể đổ lỗi cho tôi, tất cả đều là anh ta, anh ta ép buộc tôi, nếu không phải vậy, tôi cũng sẽ không rơi vào bước đường này. “
Khi Lý Phàm nhìn thấy người phục vụ, anh không nói nên lời. Người phục vụ có cần phóng đại tới vậy không?
Nhưng Lý Phàm cũng không nói nhiều, chỉ nhìn về phía Đông Hào. Đông Hào vốn đã hoảng sợ, hiện tại lại bị người phục vụ phản bội, anh ta càng hoảng hơn.
Anh ta không ngờ rằng mình sẽ bị phản bội nhanh như vậy, tức giận nhìn người phục vụ.
Anh ta biết nơi này không nên ở lâu, trong tiềm thức đã chuẩn bị chạy trốn.
Đương nhiên điều này đã bị quản lý sảnh để ý, khi quản lý sảnh biết chuyện này có liên quan đến Đông Hào, ông ta quyết định phải giải quyết anh ta.
“Anh Đông Hào, cảm phiền anh xin lỗi anh Lý.” Quản lý sảnh vô cảm liếc nhìn Đông Hào. Đứng trước sự lựa chọn giữa Lý Phàm và Đông Hào, ông ta đã chọn Lý Phàm.
Lý Phàm là ai chứ, anh ta chính là bạn của ngài Thiên.
Sắc mặt Đông Hào gượng gạo, anh ta ho khan một tiếng: “Tôi là hội viên ở đây.”
“Anh Đông Hào, tuy anh là hội viên ở đây, nhưng nếu phải so với anh Lý, anh chỉ là khách mà thôi, anh Lý mới là hội viên thực sự.” Quản lý sảnh cười nói, không hề giữ chút mặt mũi nào cho anh ta.
Ông ta làm vậy đơn giản là chỉ để giữ thể diện cho Lý Phàm. Vả lại ông ta cũng không hài lòng với Đông Hào, nhà hàng của ông ta có rất nhiều hội viên nên dù có thiếu Đông Hào cũng không phải là vấn đề lớn.
Đông Hào nghe xong thì sững sờ tại chỗ, anh ta không ngờ quản lý lại nói như vậy, nếu không phải tận tai nghe thấy thì anh ta không thể tin đó là sự thật.
Đến lúc này, anh ta không còn gì để nói, cuối cùng chìm vào im lặng.
Quản lý đại sảnh quay đầu lại, chân thành nói với Lý Phàm: “Anh Lý, anh yên tâm, chuyện này để tôi lo liệu.”
Đông Hào giật mình, anh ta biết rằng chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy. Quản lý sảnh đã nhấc máy bộ đàm, chặn lối ra không cho Đông Hào đi.
Đông Hào cuối cùng cũng hoảng sợ, nghiến răng nghiến lợi bước đến gần Lý Phàm và nói: “Tôi xin lỗi.”
Lý Phàm cho rằng kế hoạch của bên kia không thực hiện được, anh cũng không muốn làm khó người ta, chỉ để quản lý giải quyết.
Khi quản lý sảnh nhìn thấy Lý Phàm chuẩn bị thanh toán, ông ta nhanh chóng nói: “Anh Lý, hôm nay phục vụ bên tôi không tốt, nên xin miễn phí bữa này.”
“Đúng đúng, miễn phí.” Người phục vụ cũng gật đầu lia lịa.
Lúc này, quản lý sảnh tức giận liếc nhìn người phục vụ nói: “Liên quan gì đến cậu, câm miệng đi.”
Người phục vụ đột nhiên không còn gì để nói, không ngờ ông ta lại không giữ mặt mũi cho mình như vậy, nhưng anh ta cũng không tiện nói thêm.
Bây giờ anh ta rất hối hận, nếu không hứa sẽ giúp Đông Hào giải quyết chuyện này thì anh ta đã không phải từ chức.
Chút tiền boa mà Đông Hào đã đưa cho anh ta so với việc phải từ chức thì chẳng là cái đinh gì cả.
Lý Phàm không mảy may thương cảm, rời đi cùng Cố Họa Y và vài người khác.
“Cũng may là em gọi cho anh kịp thời, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi.” Lý Phàm nói.