Cậu Long nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Phàm, bỗng thấy Lý Phàm đang nhìn qua đây thì có dự cảm không lành, nhất thời rùng mình, cảm thấy mình đang bị một con dã thú nhìn chằm chằm.
Anh lau mồ hôi lạnh, rồi mới vội vã rời khỏi đây.
Advertisement
Tất nhiên Lý Phàm cũng nhìn thấy cậu Long, nhưng chẳng hề bất ngờ, giờ chuyện đã được giải quyết rồi, nên anh không cần phải đuổi theo, chí ít như vậy có thể khiến anh ta khiếp sợ.
Lúc cậu Long đang bỏ chạy thì ông Võ vội chạy tới, anh nhíu mày hỏi: “Sao ông lại tới đây?”
“Cậu chủ, chúng ta bị Sở Trung Thiên chơi rồi, tên đó vừa nhận được tiền đã thế chấp đơn hàng rồi.” Ông Võ thở dài.
Ông không ngờ mình là cao thủ chơi ưng lại bị ưng mổ vào mắt, thật nhục nhã.
Lúc nãy Cuồng Ma Chung Cực thua trong tay Lý Phàm, đã làm cậu Long tức giận đến giờ, giờ ông Võ lại báo cáo tin tức này, càng khiến anh ta nổi nóng hơn.
Anh không ngờ tin tức xấu lại liên tục kéo tới, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật.
Mặt cậu Long nhất thời đỏ ửng, tức giận tát vào mặt ông Võ mắng: “Tên vô dụng nhà ông, sao ông lại mắc bẫy ông ta?”
Ông Võ cực kỳ nổi nóng, tốt xấu gì ông cũng đại lão một phương ở Võ Thành, nhưng giờ lại bị cậu Long ở trước mặt tát vào mặt, tất nhiên không thể nuốt trôi cơn giận này rồi.
Nhưng nghĩ đến bối cảnh của cậu Long là Long Môn, hơn nữa nơi này là Hán Thành, hầu như chẳng ai dám khiêu chiến uy quyền của Long Môn, nên ông đành phải nhẫn nhịn.
“Xin lỗi cậu chủ, tại tôi thất trách, nhưng lúc trước cậu cũng cho ông ta gia nhập mà.” Ông Võ bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Cậu Long nghe vậy thì sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, anh không ngờ ông Võ lại nhắc nhở anh, khiến anh rất nổi nóng.
“Ông ngậm miệng lại cho tôi.” Cậu Long quát, anh không thích có người bới móc mình, mà câu nói của ông Võ khiến anh hoàn toàn thất vọng.
Ông Võ cũng không thể làm gì cậu Long, vì ông biết tính khí của anh, nên cuối cùng đành phải nhẫn nhịn, đối phương chơi ông như vậy, nhưng ông chẳng còn cách nào khác.
Chủ yếu là cậu Long muốn tìm nơi để trút giận, mà chọn tới chọn lui thì ông Võ vẫn là người thích hợp nhất.
Tội nghiệp ông Võ, đến giờ vẫn chưa biết mình bị cậu Long chơi, chuyện đã đến nước này, ông cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu không phải vì ông muốn để cậu Long giành được hợp tác thay Sở Trung Thiên, thì ông sẽ không chọn anh.
“Cậu chủ, đây là vấn đề của tôi, nên tôi sẽ phụ trách đến cùng, cậu chủ đừng nóng giận.” Lúc này ông Võ mới lên tiếng xin lỗi.
Cậu Long thấy ông Võ đã xin lỗi mới hơi hài lòng, anh đang cần chính là lời xin lỗi của ông ta, ngược lại, nếu ông Võ không xin lỗi, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy.
Giờ trong lòng cậu Long đang cực kỳ hận Lý Phàm, nếu không tại anh ta, anh sẽ không mất đi một người quan trọng như vậy, rồi vô thức nhìn ông Võ, bắt đầu làm khó ông ta: “Tôi giao nhiệm vụ lần này cho ông, tôi mặc kệ ông dùng cách gì, cũng phải trừ khử Lý Phàm cho tôi, ông có thể làm được chuyện này không?”
Ông Võ nghe xong thì rùng mình, cực kỳ bất ngờ với kết quả này, ông không ngờ cậu Long lại nói như thế, khiến ông rơi vào trầm tư.
Cậu Long mất kiên nhẫn hừ lạnh: “Tôi biết ông cũng bó tay mà, tên vô dụng nhà ông còn mong tôi hợp tác với ông, vậy ông có thể giúp gì cho tôi?”
Ông Võ cũng không ngốc, cậu Long đang ra ám thị với ông, nếu ông không nghĩ ra cách, thì hợp tác giữa ông và cậu Long sẽ chấm dứt, ông rùng mình, không biết nên làm gì cho đúng.
“Cậu chủ, cậu đừng giận, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không làm cậu Long thất vọng, để bù đắp cho cậu, tôi nhất định sẽ cố gắng.” Ông Võ bỗng lên tiếng.
Cậu Long nghe xong như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế giới, còn tưởng ông Võ lợi hại thế nào, ai dè chỉ khoác lác.
Cậu Long tức giận nói: “Ông bớt nói mấy lời ngon ngọt đó đi, chẳng có tác dụng gì đâu, mà hãy cho tôi một cái thiết thực, chẳng phải ông nói Võ Thành của ông có rất nhiều kỳ tài à?”
“Cậu Long, tôi đã nghĩ ra một cách, tôi có thể bỏ bùa ngải cậu ta.” Ông Võ bỗng lên tiếng, nếu cậu Long không nhắc nhở, ông sẽ không nhớ đến chuyện này.